ưng khay tròn, cúi đầu, bước từng bước nhỏ, đôi mắt màu bạc nhìn chằm chằm chén dược trong khay, sợ nước thuốc bị sánh ra ngoài, mỗi một bước đều thập phần dụng tâm, chú ý dưới chân, chợt thấy một đôi giày thêuhình rồng, vàng chói trước mắt, giật mình ngẩn đầu, nhìn thấy ngườitrước mặt, vội vàng loan hạ thoắt lưng, phúc thân hành lễ.“Trong bát là cái gì?” Mắt thấy Mộc Hiệp đã ẩn thân rời khỏi, Phù Vân Khâu Trạch chìa quạt phiến chỉ chỉ vào chén dược trong tay nàng, thứchất lỏng đen như mực lay động, tâm hắn sinh ra một loại dự cảm bất an.
Tiểu Thanh ngẩn ra, mờ mịt cúi đầu nhìn bát thuốc, đôi mắt màu bạcthoáng lưu động một loại biểu tình kì quái, nhưng vừa cúi đầu lại biếnmất không thấy tăm hơi.
“Là thuốc bổ do ngự y đêm qua đã kê cho hoàng phi. ”
Đêm qua, Mộc Hiệp ôm hoàng phi trở về, thấy nàng mê man, liền triệungự y đến, sau khi bắt mạch, ngự y chỉ nói hoàng phi do mỏi mệt quá độ,cần điều dưỡng thân mình, nên mới kê phương thuốc này, dặn hôm nay sắccho nàng uống. Tiểu Thanh là nô tỳ hầu hạ thân cận bên cạnh Y Y, dĩnhiên ngự y đưa thuốc cho nàng, sắc dược xong, bưng đến đương nhiên cũng là nàng.
“Thuốc bổ?” Phù Vân Khâu Trạch nhíu mày, đem một cây ngân châm chovào bát dược, thấy ngân châm không thay đổi màu sắc, sắc mặt hơi buônglỏng một chút, nhưng thấy Tiểu Thanh từ nãy đến giờ vẫn đều cúi đầu,không dám nhìn hắn, đôi mắt màu tím híp lại, tinh quang lóe lên trongánh mắt băng hàn, lạnh lùng vươn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-nghe-noi-nang-muon-vuot-tuong/1612513/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.