Nhìn thấy hai đạo thân ảnh đã đi xa, thân ảnh màu xanh biếc vẫn cònchưa đuổi theo, phúc thân hành lễ, rồi vội vàng lẩn vào dòng người,nhanh chóng rời đi.
Hai tay dùng sức đè lại bộ vị trái tim, nàng có thể cảm nhận được nó đang nhảy lên kịch liệt, chỉ vì giờ khắc này.
Một đường xuyên qua hành lang dài, băng hoa hoa viên, lắc mình tiếnvào một góc âm u trong giả sơn, nàng thở phì phò, khẩn trương, dọc theogóc tường từ từ ngồi xuống.
Đôi mắt màu bạc cụp xuống, tầm mắt nhìn thấy đôi hài của chính mìnhdính một ít bùn cỏ, vì gấp gáp băng qua hoa viên nên dẫm lên thảm cỏ màlưu lại, nhíu nhíu mày, lại đột nhiên gian nhớ tới cái gì, kích động lấy khăn tay ra, cố gắng chà lau sạch sẽ.
“Ngươi đã đến?”
Thân ảnh đỏ tươi đột nhiên xuất hiện một cách quỷ dị, hắn cúi người,nhìn màu thân ảnh xanh biếc đang ngồi xổm trên mặt đất, ánh mắt lạnh như băng.
“Nô tỳ tham kiến Vương gia!”
Âm điệu quen thuộc làm nàng nhịn không được run rẩy, nàng cúi đầu, hai tay bất an nắm chặt.
Đột nhiên, thùy hạ mi mắt, một tay nâng cằm của nàng lên.
“Như thế nào, Mạc Thanh, ngươi sợ bổn vương? Đã nhiều năm trôi qua như vậy, ngươi còn chưa chuẩn bị sẵn sàng?”
Giọng nói nhu hòa, nhưng trên mặt lại không hề có một tia cảm xúc.
“Không, không phải, nô tỳ vẫn nhớ rõ ước định cùng chủ tử, chỉ là…chỉ là, nô tỳ sợ làm ô uế Vương gia.”
Tiểu Thanh ngẩng đầu lên, tầm mắt lặng lẽ nhìn nam tử trước mặt, dưới ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-nghe-noi-nang-muon-vuot-tuong/1612498/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.