Gió, vẫn như ngày trước, nhẹ nhàng lay động, ôn hòa, không phi vũcuồng phong, mang những đóa hoa Thiên Âm trắng muốt từ từ phiêu đãng,rơi xuống, biến thành bùn đất, hoặc theo dòng suối, lững lờ trôi, khôngbiết sẽ dạt về phương nào.
“Tướng quân, người hãy vào trong nghỉ ngơi một lát đi ạ, nếu có tin tức, thuộc hạ nhất định sẽ cấp báo cho người.”
Một gã tiểu tướng vẻ mặt lo lắng, nhìn tướng quân đang đứng ở đỉnhtuyệt nhai, đã mười ngày mười đêm, không ăn không ngủ, rất sợ hắn nghĩkhông thông, tâm tình kích động mà gieo mình xuống vực.
Vốn tưởng rằng, tường quân lúc nào cũng lạnh lùng vô tình, quân lệnhnhư sơn, bá đạo quyết đoán, là một anh hùng sắt đá, lãnh đạm, cả đờicũng không có gì có thể ảnh hưởng đến người.
Thế nhưng, từ xưa đã có câu “anh hùng khó qua ải mỹ nhân”, vì mộthồng nhan, tướng quân bỏ hết quân vụ, bỏ ngoài tai sự khiển trách củaHoàng Thượng, khiến long nhan phẫn nộ, …tất cả đều vứt bỏ, chỉ lặng lẽđứng một mình, nhìn xuống đáy vực, để cho đau khổ gặm nhắm tâm can.
“ Đừng làm phiền ta.” Hắn lãnh hạ mặt, quát khẽ một tiếng.
Từ trước đến nay tướng quân luôn bá đạo, kiêu ngạo hơn người, độtnhiên lại tự xưng là “ta”, có thể thấy được đả kích này không nhỏ.
Tiểu tướng ngẩn người, chắp tay, lui xuống.
Người vừa đi, thân hình đơn độc kia cũng lung lay, ngã ngồi trên vách đá, gương mặt cương nghị, tuấn tú, giờ phút này toát lên vẻ mõi mệt,tuyệt vọng, đau đớn…, cái cằm trơn nhẵn nay đã lún phún râu, mái tóc dài có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-nghe-noi-nang-muon-vuot-tuong/1612494/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.