Gương mặt ôn thuận như ngọc không hề xuất hiện một tia hờn giận; đôimắt màu tím toát lên ý cười, tràn đầy nhu tình, cuối đầu, nhìn ngắm từtrên xuống dưới thân thể mềm mại đang ở trong lòng; bạc thần khẽ nhếch,bàn tay của Phù Vân Khâu Trạch luồn dưới mái tóc dài ẩm ướt, ôm lấynàng.
“Xem ra, ta đã hiểu sai ý, Y Y thực hoan nghênh ta trở về.”
Nhu hòa cười, dường như không hề để ý đến nàng đang nghiến răngnghiến lợi, trừng mắt nhìn hắn, phong thái nhẹ nhàng, mở ra ti phiến(quạt giấy),từng bước một, tiêu diêu đi đến bên long sàn từ từ tọahạ.(ngồi xuống)
“Ngươi cho ta là hầu tử để ngươi tự ý vui đùa, chọc ghẹo hả?!” Y Y tiếp tục rống giận. (hầu tử=con khỉ)
Y Y trong lòng cảm thấy thật mâu thuẫn, bối rối, ngoài miệng thì cáugiận mắng nhiếc, nhưng trong lòng nàng, từ giây phút nhìn thấy hắn, đãgãy lên một khúc nhạc tươi vui rộn rã, như có rất nhiều đóa hoa đang đua nhau khoe sắc, nở rộ trong lòng. Đây rốt cuộc là sao a!
Nhẹ nhàng phe phẩy ti phiến, một tay vuốt túi hương treo bên hông, gương mặt tuấn tú lộ ra bộ dáng thản nhiên tự đắc.
“Ta chỉ là trở về, đâu có làm gì, sao lại nói là đùa bỡn nàng? Huốngchi, nơi này cũng là tẩm cung của ta, chẳng lẽ ta ở trong này không đúng sao?”
Một câu ngắn gọn nhưng khiến Y Y không thể nào tiếp tục mở miệng.
Nhưng là, vì cái gì vẫn cảm thấy có điểm không thích hợp? Hắn ở trong này cũng đúng, nhưng tại sao lại phải dùng chú thuật ẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-nghe-noi-nang-muon-vuot-tuong/1612490/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.