Tro bụi nặng nề dần dần tản ra, chỗ tiến công tập kích, đúng là có một cái ao hình tròn rộng trăm mét , đáy rất sâu.
“Xong rồi, hoàng phi, hoàng phi……” Hồng công công chỉ vào một đoàn tro bụi, chân bắt đầu mềm nhũn.
“Xem ra, Mẫn Hách Vương gia chơi xong rồi.” Hậu tu( chả hiểu cáitừ này nghĩa là gì =[[ ) nam tử vuốt cằm, bộ dáng còn thật sự tựhỏi,hắn nhún vai, quên đi, xem ra thắng bại đã định, chính mình cũngkhông cần trêu đùa tên bất nam bất nữ này nữa, dù sao thắng mộtngười không hiểu thuật pháp, thật đúng là không vẻ vang gì.
Tro bụi, từng chút từng chút tản ra, bên trong thoáng hiện ramột chút ngọc lưu ly nhiều màu ban lan hình tròn che khuất tầm nhìn!
Nữ tử trong đó đứng thẳng tóc dài rối tung, y bào vàng nhạt cóđôi chỗ bị tổn hại, làn váy có nơi như bị côn trùng tùy ý cắn xé,so le không đồng đều mềm nhẹ phiêu đãng, tuy hỗn độn nhưng phía trên dathịt không hề có vết thương.
“Hoàng phi, hoàng phi còn sống!” Hồng công công đột nhiên hứngkhởi, cười dữ dội hoan hô, tiếng nói the thé của hắn làm bừng tỉnhngười nghĩ rằng nàng đã bị xé rách.
Bạc thần nhếch lên, Phù Vân Khâu Trạch nắm tay ghế , thấp giọng nói:“Đây là ngươi dậy nàng?”
Mộc Hiệp ngượng ngùng ho nhẹ một tiếng:“Khụ, hoàng phi trí tuệ hơnngười, chỉ nói một lần liền nhớ kỹ, thuộc hạ cũng là không ngờ thậtsự có tác dụng.”
Kỳ thật, ngày ấy bên trong chính điện, hắn đã nhìn ra chiêu thức của Mẫn Hách Vương gia, may mắn Mẫn Hách chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-nghe-noi-nang-muon-vuot-tuong/1612460/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.