http://Bichsongcac.wordpress.com
Khăn lụa màu trắng được chiếu rọi bởi ánh sáng nên chớp độngsáng bóng, hoa Thiên Âm – chỗ nhụy hoa màu vàng có một đường kẻ cong cong, nếu không nhìn kỹ chắc chắn không thể nhận ra.
Ngân Nhi tinh tế vuốt ve, đây là vật kỷ niệm lần Viêm Hi bị nước hắt hồi còn nhỏ, chính nàng đưa cho hắn cái khăn lụa, không ngờ, hắn còn giữ gìn cẩn thận đến vậy.
“Phu nhân?” Tiểu Thanh nghi hoặc nhìn vẻ mặt nàng bỗng nhiên vui sướng, bỗng nhiên lại trấn định như con rối gỗ.
“Tiểu Thanh, có thể tìm giúp ta ít hoa không, ta muốn làm túihương.” Nàng nâng cằm mỉm cười, hai tay như cũ gắt gao nắm chặt khănlụa.
“Xin phu nhân cứ sai bảo.”
“Ở Hương Sơn, nơi đó nở đầy hoa Thiên Âm, ta rất thích mùi hươngcủa nó, có thể ngắt giúp ta một ít mang về hay không?” Cúi đầu, nhịnkhông được nhẹ nhàng chạm vào đường chỉ, nhưng mà, khi bàn tay chạmđến chiếc lá ở gần đóa hoa Thiên Âm, nàng liền trừng lớn hai mắt,hé hé môi,rồi lại cuống quít mím chặt.
Nghe được lời này, Tiểu Thanh gật đầu cười, nếu phu nhân có ý tưởnglàm túi hương, chứng tỏ sẽ không nghĩ tới chuyện đi ra ngoài, hơnnữa thủ vệ phủ tướng quân vô cùng nghiêm ngặt, hiện tại nàng chỉ là một nữ tử, không thể đào tẩu đâu.
“Từ đây tới Hương Sơn mất hơn một ngày, phu nhân, ngày mai nô tỳsẽ đi hái về, có điều khả năng tới ngày kia mới có mặt tạiđây.”
“Không có vấn đề gì, ta chờ,” Không, nàng rốt cuộc chờ không được ,phất phất tay,“Các ngươi đi xuống đi, ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-nghe-noi-nang-muon-vuot-tuong/1612453/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.