Tấm rèm che nhẹ lay động, tiếng động va chạm “lách cách” thật nhỏlọt vào tai, lư hương tỏa ra loại hương liệu thượng hạng, khói mờ vấn vít chung quanh, trong phòng, không có nửa bóng dáng cung nữhay thái giám, thỉnh thoảng chỉ truyền đến tiếng kêu thanh thúy của tách trà.
Hoàng Thục phi nâng bàn tay mềm mại nghịch vài sợi tóc buôngxõa ,tay còn lại tao nhã đặt trên đầu gối, nàng mặc trường bàomàu xanh biếc có đính trân châu óng ánh cực kỳ khéo léo , caoquý.
“Trấn Vương gia, ý của ngươi là, nếu hoàng nhi của bản cung thua,phải cấp La Phu quốc vạn lượng hoàng kim?” Nàng thùy hạ mi mắt, nghễmắt vương gia La Phu quốc, một bên âm hiểm cười.
Thật đúng là có dũng khí ăn hiếp người khác! Nếu không phải vì hắn nắm trong tay một nửa quân quyền La Phu quốc,.. hừ!
Bên trong ống tay áo bất chợt nổi lên màu đen kỳ dị như ngọn lửa nhưng không đốt cháy tơ lụa , ngón tay ẩn ẩn buông lỏng, quangmang ma mị cũng lập tức đốt diệt.
Trấn Vương gia nâng mắt nhìn xuyên qua làn khói mờ ảo củachén trà, thoáng nhìn ống tay áo người nào đó như ẩn như hiện màu đen, rồi hạ tầm mắt, thẳng tắp dừng lại trên mặt nước trà bồngbềnh, con mắt lộ vẻ trào phúng sắc.
“Nếu không phải bổn vương bỏ La Phu quốc, ngàn dặm xa xôi đến LạcTang này, còn cho các ngươi cơ hội ám sát phượng phúc? Không nói đếntoàn bộ tấu chương của La Phu quốc đều hoãn lại, thiên danh sĩbinh(1 nghìn tên lính) cùng bổn vương còn thiên tân vạn khổ đến đây, nói như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-nghe-noi-nang-muon-vuot-tuong/1612447/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.