Khóe mắt liếc liếc người thật cẩn thận đi theo phía sau – Tiểu Thanh, Y Y sắc mặt phức tạp.
Phù Vân Khâu Trạch, ta, đã sớm không phải Y Y ngươi từng biết, ngươi, sao có thể ngờ được đâu?
Yên lặng dọc theo ven hồ đi một đoạn, đang muốn tiến vào đình hoasen, chợt thấy trong đình có một thân ảnh nam tử trẻ tuổi, theolý nàng nên tránh đi, không biết vì sao, cảm thấy hết sức quen mắt, nhất thời như thế nào cũng nhớ không nổi chính mình có gặp qua chưa, chânnhỏ không tự chủ liền đi tới.
Nàng hoàn toàn không chú ý , cung nữ phía sau trên mặt nổi lên quỷ dị cười.
Càng đến gần, cảm giác quen thuộc trong lòng càng mãnh liệt, mơhồ xuất hiện từng trận bất an, trong đầu xẹt qua một màn máu đỏ,hít vào khẩu khí, đang định nghiêng người rời đi.
“Hoàng phi, đã lâu không gặp, vẫn mạnh khỏe chứ?” Một đạo thanh âm đùa giỡn không mang chút cảm tình bay tới.
Y Y toàn thân sợ run, cứng ngắc xoay người, nhìn khuôn mặt đằng trước ma mị cười mỉa, hai chân không thể nhúc nhích.
Trong đình, hoa sen mới nở, nơi đây sau khi được mưa móc cọ rửacàng có vẻ vô cùng yên tĩnh, mấy con chuồn chuồn ớt vui thíchlướt trên mặt nước lạnh, tạo nên từng vòng sóng nước, giống nhưtâm nàng đã bị rung động, không thể ức chế run run.
Nàng mặt trắng như tờ giấy,còn mặt hắn lại mang màu hồng phấn.
“Như thế nào, bảy năm không gặp, nhìn thấy bổn vương lại mất hết khí huyết thế kia?” Chân mang đôi giày đen mạ vàng đi thong thảtừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-nghe-noi-nang-muon-vuot-tuong/1612413/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.