Chương trước
Chương sau
Vương gia về thư phòng đóng sầm cửa lại

Vệ Ảnh ta chưa bao giờ thấy ngài ấy tức giận

Ta cũng thấy lần đầu tiên

Ngươi có biết chuyện gì không

Nếu ta biết thì ta đã không bị vương gia cho ở ngoài rồi

Đoan Minh Triệt không ngủ cả đêm, làm việc nguyên đêm

Sáng hôm sau, Tiểu thư người đi xin lỗi vương gia đi. Người đã ngồi suy nghĩ nguyên đêm rồi

Ta....

Không ta tiếc gì cả nếu không không kịp đâu - vừa nói Nguyệt nhi ủn nàng đi. Nàng đi đến thư phòng thì Vệ Ảnh xuất hiện: Vương gia ra lệnh không cho ai làm phiền. Mong tiểu thư về viện của mình

Vậy sao ( Hắn giận đến nỗi không muốn gặp mình. Thôi đợi lắng xuống rồi ta đến vậy ) Nếu vương gia nói vậy thì giúp ta chuyển lời đến người ta và Nguyệt nhi hồi phủ đây

Vâng

Nàng đi về viện mình thu dọn đồ

Tiểu thư người định về thật sao. Còn Vương gia

e không nghe thấy sao hắn không muốn gặp ta. Có lẽ ta đã làm phiền nhiều rồi. Chúng ta về phủ thôi. Ta cũng chưa gặp ông nhớ quá. Đi thôi

Vâng. Nguyệt nhi đến xe ngựa quay lại nhìn vương phủ. Dù có hơi lưu luyến vẫn lên xe cùng tiểu thư về

Trong thư phòng, Vệ Ảnh - Đoan Minh Triệt gọi vang từ trong ra

Dạ vương gia có gì chỉ bảo

Thiên Băng tiểu thư đâu rồi. Sao ta không thấy tới đây

Vương gia kêu không ai được làm phiền. Tiểu thư vừa rồi có đến đây thuộc hạ bảo người về rồi

Ta có bảo ngươi nói thế không. Giờ tiểu thư đâu rồi

Người bảo hồi phủ đợi khi nào người nguôi giận thì gặp người

Mặt hắn thoáng buồn: Nói đi là đi không một lời tạm biệt. Ngươi đi ra ngoài đi. Hắn đóng sầm cửa trước măt Vệ Ảnh

Vệ Ảnh khuôn mặt khó hiểu.Chả lẽ ta lại làm sai gì sao

.......................

nửa tháng sau tiết trung thu. Nhà nhà tấp nập tràn ngập sắc đỏ. Đây là khoảng thời gian mọi người sum họp ở gần nhau hơn.

Thiên Băng hôm nay cháu có muốn về thăm nhà không

Dạ có lâu rồi cháu chưa gặp phụ thân mẫu thân không biết họ thế nào rồi.

Mặt cháu vẫn ủ rũ thế

Không có gì đâu hôm nay dịp vui cháu phải cười chứ

.................... Xe ngựa dừng đến Thiên phủ...................

Hài nhi của chúng ta về rồi lão gia ơi - Thiên phu nhân

Mẫu thân, phụ thân hài nhi xin được thỉnh an

Mau, mau vào đi. Lão phu, lão thân bái kiến Quốc sư

Người một nhà không cần khách sáo- Quốc sư

Nàng ôm lấy mẫu thân nhõng nhẽo: Con nhớ người quá

Con dạo này gầy quá. Có gây chuyện gì không đấy.



Hài nhi người ngoan lắm. Con giờ biết ít võ phòng thân rồi đấy. Con nghe nói người bị đau lưng. Con có chút ít y thuật. Con chữa cho người nhé

Không ngờ con đến phủ Quốc sư lại học được nhiều đến thế. Thật là không sai lầm

Người không biết con tăng nhanh lắm. Giờ sắp không mặc vừa y phục rồi

Đứa bé này đúng là không làm ng ta ghét được mà. Dù con thế nào vẫn là hòn ngọc đẹp nhất của mẫu thân không ai sánh bằng. Con đã ăn gì chưa ta có chuẩn bị ít đồ ăn cho con đấy

Hôm nay con vẫn chưa dám ăn gì để bụng ăn đồ ăn của người nè.

Tối con làm bánh trung thu cùng người được không

Được được hiếm khi con về nhà cứ làm việc mình thích đi

Một nhà 5 người đông vui tấp nập. Tiếng vui vẻ trong bữa ăn. Ăn xong mọi người cùng uống trà

Tỉ tỉ, lần này tỉ ở lâu không

Ngày mai ta lại phải đến phủ ông học rồi. Chỉ ở lại hôm nay được thôi

Thế đệ có được ngủ cùng tỉ không?

Thiên Ngạo con lớn rồi. Làm lũng thế này có ra dáng đấng nam nhi không - Phụ thân Thiên Băng lớn tiếng

Phụ thân hiếm khi con được ở bên cạnh đệ đệ. Nếu đệ thích thì cứ tùy ý đệ ý . Nhưng đệ phải cố gắng học hành chăm chỉ, sau này phải đỗ trạng nguyên. Làm Thiên phủ ta rạng danh nở mày nở mặt. Không được lười biếnh biết chưa. Nếu không ta không về đây thăm đệ đâu

Đệ ngoan lắm sẽ cố gắng để tỉ và phụ thân, mẫu thân không bận lòng. Thiên Ngạo vừa nói vừa vỗ ngực

Tất cả mọi người bật cười

Ông hôm nay ở lại phủ được không

Ta còn có rất nhiều việc

Việc thì hôm nào làm cũng được hôm nay trung thu. Nếu ông đã nhận cháu thì ông phải ở đây. 1 gia đình 5 người chúng ta cùng làm bánh trung thu quây quần bên nhau đúng không phụ thân, mẫu thân

Phải hài nhi nói đúng.

Ta......

Ông đừng ta nữa. Vì cháu là cháu ông. Cháu quyết định sẽ xin cho ông nghỉ một ngày. Và một ngày này là bên cạnh cháu. Tí cháu viết thư xin nghỉ cho ông gửi lên hoàng thượng.

Ông bật cười: Đứa bé này thật là làm người ta khôgn nhịn được cười

Thanh nhi mau mang giấy bút ra đây. Nói có sách mách có chứng chứ

Thôi được rồi

Thế ông có ở lại không

Cháu đã nói Vậy Ông làm sao còn lí do gì để từ chối chứ

Buổi tối........

Băng nhi con làm bánh méo hết rồi kìa

Mẫu thân sao người làm bánh tròn thế, ngưòi khéo tay quá.

Đây con ra đây ngồi ta sẽ chỉ cho con. Thế này, thế này đấy con cũng làm được rồi kìa

Mẫu thân người thiên vị tỉ tỉ con cũng muốn làm

Được rồi đây con thử nặn bánh cho ta xem nào

Eo sao khó thế còn chả làm nữa - Thiên Ngạo mặt hờn dỗi

Xem kìa thiếu gia nhà ta giận rồi

Tỉ trêu đệ nhé



Thiên Ngạo ta có món quà này tặng đệ này

Đâu quà gì vậy

Đó là ..... Nàng ném bột vào người Thiên Ngạo khiến mặt cậu ta trắng phớ

Tỉ được lắm không được chạy.Mau đứng lại tỉ lại lừa đệ rồi

Ta không đứng lại đấy làm gì được ta nào. Ông ơi cứu cháu với

Ta cũng có món quà tặng cháu

Đâu ạ

Cháu mở ra xem đi

Trong này tối quá cháu không nhìn thấy gì hết. Cháu cúi xát vào

Quốc sư đẩy nhẹ Băng làm nàng ngã ụp vào đống bột. Khi nàng ngửng mặt lên khắp mặt nhuộm trắng. Ai cũng che mồm cười

Haha đúng là gậy ông đập lưng ông. Tỉ trêu đệ giờ quả báo nhé

Ông lừa cháu, ông đứng lại

Thế là cả phủ tối hôm đó lại có thêm trò mới đó là ném bột vào nhau. Tất cả mọi người từ trên xuống dưới ai ai cũng bị dính bột.

Kết thúc buổi trung thu là mọi người quây quần cùng nhau thả đèn hoa đăng trôi sông sau khi đã tắm rửa sạch sẽ

Cúng nhau hát hò, uống rượu, ăn bánh. Một đại gia đình tràn đầy tiếng cười, hò hét đùa nhau đến tận gần sáng

Thiên Ngạo thật là đòi trò chuyện với tỉ tỉ mà lại ngủ gật thế này- Cậu bé ngủ gật vào vai nàng

Thiếu gia... Thiếu gia nha hoàn lay Thiên Ngạo dậy

Nàng cản lại: Cứ để tiểu thiếu gia nằm trên vai ta. Ta bế tiểu thư vào phòng ngủ với ta. Ngươi về nghỉ ngơi đi. Hôm nay ngươi cũng mệt rồi

Vâng ạ. Nô tì cảm ơn tiểu thư

...................

Trong hoàng cung

Hoàng đệ sao vậy lại nhớ mẫu thân của mình à

Đệ nhớ mẫu thân quá. Nhớ lúc mẫu thân còn sống chúng ta hay cùng nhau làm bánh trung giờ thì

Không phải có hoàng huynh sao

Đôi lúc đệ thấy hoàng huynh người thật dũng cảm. Dù cô đơn, buồn cũng giấu kín không nói ra. Hoàng huynh có bao giờ thấy hối hận không

Hối hận ? Nếu ta hối hận, muốn từ bỏ thì Đất nước sẽ ra sao, nếu ta ích kỉ thì dân chúng sống thế nào lầm than. Vậy thì ta hi sinh bản thân mình, cuộc đời cho đất nước cũng đáng. Sinh ra trong hoàng tộc thì không bao giờ được nghĩ tới từ đấy

Hoàng huynh - Đoan Minh Triệt ôm lấy hoàng đế

Người trưởng thành hơn đệ nhiều. Phụ hoàng chọn người làm hoàng đế quả là không sai.

Không phải do đệ không muốn làm, sống ung dung tự tại nên ủn cho ta sao

Huynh mới là người xứng đáng. Ta chỉ làm những thứ mình cho là đúng

Đôi lúc đệ cũng nên mở lòng, cũng không nên quá lạnh lùng. Ta biết mẫu thân chúng ta mất đã để lại một cú sốc cho đệ. Khiến cho đệ không dám mở lòng, luôn băng giá. Đệ cũng nên kiếm một người bạn đời cho mình đi

Hoàng huynh à Nhưng nàng ấy lại không biết tình cảm đệ dành cho nàng. Mặt Hắn hơi thoáng buồn

Ồ vậy sao, là tiểu thư nhà nào vậy

Hoàng huynh không cần để ý đâu. Người cũng nên tìm cho mình một người bạn đời đi

ha ha Ta với đống tấu chương mệt lắm rồi. Còn một đống nữ nhân kia đâu đầu chết mất. Ha thôi ăn bánh thôi

Chúng ta còn thả hoa đăng với Hoàng tổ mẫu nữa
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.