Chương trước
Chương sau
Trong lúc tưởng như sắp bị làm nhục, thất vọng thì hắn xuất hiện- Đoan Minh Vương. Nàng không ngờ hắn sẽ cứu nàng. Hắn luôn xuất hiện bất ngờ như vậy. Hắn đánh ngất cái tên đại gia đó. Nàng nhìn thấy hắn cảm thấy xấu hổ, nước mắt rơi xuống vỡ òa. Y phục của nàng bị xộc xệch, hắn liền lấy chăn quấn vào cho nàng.

Thiên Băng có ta ở đây cứu nàng rồi. Đừng khóc nữa

Hắn cảm thấy đau xót, lòng nhói đau mỗi tiếng khóc thảm thiết kêu lên của nàng. Chính hắn đã làm hại nàng, hại nàng. ( Là ta, ta cứu nàng quá muộn để nàng phải chịu khổ)

Nàng định mở miệng nói nhưng vì mệt quá, vết thương chi chít trên người ngất lịm. Hắn đỡ lấy nàng: Thiên Băng mau tỉnh dậy đừng làm ta sợ.

Môi nàng tái nhợt, trán sốt cao, mê man. Hắn thi triển khinh công đạp bay cửa sổ đang bị khóa bên ngoài. Bọn chúng thật độc ác cho người đóng đinh tất cả cửa sổ lại. Trong buổi đêm gió lạnh, hắn ôm nàng vào trong lòng như thể sợ rằng: Hắn chỉ cần lơ đãng một chút nàng có thể bất cứ đi mất lúc nào.

Hắn đưa nàng về Dưỡng Tâm Điện, đạp cửa mạnh mau chóng đặt lên long sàn hét lớn: Tiểu Thuận Tử mau mời Quốc sư ở Thư phòng trẫm đến đây, mau lên.

Quốc sư nghe thấy thái giám truyền chỉ bước chân gấp gáp đến Dưỡng Tâm Điện, khuôn mặt hốt hoảng: Con bé bị làm sao vậy? Ai đã làm ra chuyện này

Ngươi mau khám cho nàng đi - Hắn giục giã

Sau khi kiểm tra một hồi: Con bé bị quá nhiều vết thương e rằng phải tịnh dưỡng lâu mới hồi phục. May đây chỉ là vết thương ngoài da. Thần sẽ đích thân kê đơn và thuốc bôi để nhanh lành sẹo. Nhưng có điều nó bị hoảng sợ, có thể ban đêm sẽ nói trong lúc mê. Người tìm thấy con bé ở đâu vậy?

Ở lầu xanh- giọng nói tức giận, hắn nắm chặt tay thành quyền. Nàng suýt bị làm nhục



Ai... ai... lại độc ác như vậy

Là Minh Nguyệt phủ Thượng thư ta không ngờ ông ta lại nuôi ra được một đứa con thủ đoạn tàn độc vậy. Trẫm sẽ khiến nàng ta phải trả giá đắt khi chạm vào người của trẫm. - Hắn vừa nghiến răng nói

Quốc sư cũng mệt rồi mau chóng hồi phủ nghỉ ngơi. Trẫm sẽ tự mình chăm sóc nàng. Khanh không cần lo

Quốc sư biết hắn đang có ý tiễn khách: Thần tuân chỉ, xin được cáo lui. Người đừng lao lực quá. Con bé sẽ mau khỏe

Sát La - một tên bịt mặt toàn thân màu đen. Tên sát thủ này luôn ở trong bóng tối để bảo vệ sự an nguy của hắn: Ngươi mau cầm xuân dược bỏ vào thức ăn hoặc nước uống của Minh Nguyệt nhà Thượng thư. Nàng ta đang ở lầu xanh. Trẫm muốn nàng bị thanh bại danh liệt.

Thuộc hạ tuân lệnh.

Hắn đi đến nơi nàng đang nằm. Nhìn vết thương trên người. Hắn hận không băm vằm kẻ làm Băng bị thương. Nàng nhăn nhó, trên trán toát mồ hôi.

Tiểu Thuận Tử: Hoàng thượng, đây là thuốc Quốc sư kê ạ

Hắn đỡ người nàng dậy đút thuốc nhưng thuốc toàn bị đổ tràn hết ra ngoài.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.