Những cơn ác mộng đó rốt cuộc cũng buông tha nàng. Băng ngồi trong góc u tối, ôm đầu gối, thút thít, Ta đã muốn quên tất cả những thứ đó, giấu nó sâu thẳm nhất trong tim. Đã cố gắng quên hết tại sao vẫn còn nhớ lại.
Băng nhớ lại ngày muội muội mang mình đến đây. Hóa ra Thu Nhi muốn bù đắp, mình đã hiểu tất cả những lời Ông và Thu Nhi nói. Giờ nàng rất muốn gặp muội muội: Nàng gọi trong mơ hồ nhưng ko ai đáp trả. Không có lẽ muội đi đầu thai rồi sao???
Rồi hai dáng người hiện ra ôm lấy nàng. Là bố, mẹ ở hiện đại. Nàng ôm trầm lấy họ. Nàng rất mệt mỏi trong ác mộng này, nàng muốn thoát khỏi, thoát khỏi khổ đau.
Băng Nhi, bố mẹ luôn ở bên con, phấn chấn lên. Đừng từ bỏ hi vọng. Đừng để những cơn ác mộng đấy khiến con hoảng sợ mà hãy vượt qua. Hai người xoa đầu rồi đặt nụ hôn lên trán Băng- Họ ôm lấy nàng nói trong buồn bã, lo lắng
Băng( Bố, mẹ nói hoàn toàn chính xác. Nếu mình cứ chìm đắm trong đó sẽ càng lún sâu, cuối cùng không thoát ra được. Khi nàng thấm thía câu nói đấy, cũng là lúc bố mẹ nàng biến mất.) Nàng bối rối, hoảng hốt gọi: Bố, mẹ đừng bỏ con. Xung quanh toàn là bóng tối con sợ lắm.
Hắn- Đoan Minh Vương thấy nàng khua tay lung tung, mặt hoảng sợ. Ôm lấy nàng, day day, vả nhẹ vào mặt: Thiên Băng, Thiên Băng, đó chỉ là mơ, là mơ mau tỉnh dậy. Nàng đã ngủ suốt 1 tháng rồi. Đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-nang-dinh-chay-di-dau-vay/2807461/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.