Thiên Băng mặc bộ y phục bình thường trên đó thêu bông hoa sen, trên người không đeo một chút trang sức quý giá nào. Nàng khoác áo choàng ra ngoài. Vén tấm rèm trong xe ngựa, Băng đã đến Kinh Thành. Mới vừa đi không bao lâu mà ở đây đã xảy ra bao nhiêu chuyện. Cuộc sống thật trớ trêu nàng. Băng cười khổ. Đoan Minh Triệt đã cho Vệ Ảnh theo sau bảo vệ nàng. Cũng tốt, hắn thân thủ lẫn võ công đều giỏi.
Vệ Ảnh: Tiểu thư, người muốn đi đâu ạ?
Vệ Ảnh, huynh cho ta về Thiên Phủ đi.
Hắn có hơi bất ngờ, tiểu thư từ lúc nào lại xưng hô lễ phép với hắn như vậy. Chẳng phải từ trước hắn và nàng luôn gặp nhau cái là như chó với mèo sao.
Băng thấy mặt đơ ra vài giây của hắn mà phì cười: Ta kêu huynh đó, không quen sao. Trước kia ai bảo huynh cứ coi thường, nói xấu ta nên ta mới bày trò chọc phá huynh đó.
Tiểu thư khiến ta thật có con mắt nhìn khác( Lúc thì chua ngoa, lúc thì hiền dịu bất thường.) . Nói xong hắn đưa nàng đến Thiên Phủ.
Thiên Băng( Thật là nói với ta thêm vài câu chẳng lẽ sẽ tổn thọ sao. Huynh đúng là khí gần mà?).
Băng đặt chân bước xuống xe, Vệ Ảnh đỡ nàng. Nàng nhìn thấy Thiên Phủ chân đứng không vững, may có Vệ Ảnh luôn theo sát. Sao lại có thể nhanh như vậy, Từ một Thiên Phủ tấp nập người đi lại, bây giờ chỉ còn là một ngôi nhà bỏ hoang, vắng vẻ, tiêu điều không một bóng người. Thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-nang-dinh-chay-di-dau-vay/2807428/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.