" Cẩn thận Lãnh Tuyết"- Nàng chỉ có thể nói vậy. Băng là người thông minh, chắc chắn có thể hiểu sâu xa bên trong. Nói xong, nàng rời đi trong đêm tối. Đường phố vắng tanh, không một bóng người. Mộ Dung nhìn cổng thành, nơi xa hoa, nhộn nhịp. Phủ Mộ Tể Tướng nơi mà mình tứ bé lớn lên. Tình yêu mù quáng, đó không phải là tình yêu, mà là sự ganh tị, ganh ghét. Đứng một lúc trầm ngâm, ánh mắt nhung nhớ, bỏ lại tất cả kí ức đau thương:" Tạm biệt". Nàng sẽ phiêu bạc, tìm một phu quân yêu thương mình, mặc dù con đường phía trước có trông gai, phu quân có nghèo khổ. Nhưng ít nhất nàng sẽ cảm thấy hạnh phúc, vui vẻ. Phụ thân, mẫu thân con gái đi đây.
Băng lại trở lại Hoàng cung. Ngồi trên bậc thềm ngắm nhìn màn đêm đầy sao. Cảm giác lành lạnh xuyên qua người, hai tay xoa xoa. Thân hình đơn độc, lẻ loi. Đôi mắt u sầu, chứa đựng nhiều nỗi buồn. Đêm nay là một đêm rất dài. Thực ra, giúp Mộ Dung cũng chính là giúp chính bản thân mình. Nàng ta không thuộc về nơi này, nàng cũng vậy. Sẽ có một ngày nào đó, nàng sẽ thoát ra khỏi nơi này. ( Mộ Dung- hãy mang khát vọng của ta bay xa nhé). Trải qua nhiều biến cố nàng đã nhận ra rằng, không một ai đáng chết. Chẳng qua họ đã bị vinh hoa phú quý che mờ mắt. Lòng tham đã làm mất bản tính lương thiện của họ biến họ thành ác quỷ, mất nhân tính. Cũng như ngôi sao trên bầu trời, tranh đấu xem ai sẽ sáng nhất.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-nang-dinh-chay-di-dau-vay/2807363/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.