Chém? Chẳng nhẽ đầu của nàng phải chuyển nhà sao?
Bạch Tiểu Thố sợ đến nỗi mặt trắng bệch, mắt to sợ hãi nhìn Vũ Văn Tinh chằm chằm, mếu máo cầu xin, “Vương Gia, ta…………. Không mượn tiền ngài nữađược không?”
Mượn có một trăm lượng bạc cũng bị chém đầu, đây là đạo lý gì vậy?
“Bạch Tiểu Thố, ngươi nói đã muộn!” Vũ Văn Tinhttp://h hừ lạnh, không thèm để ý đến khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Tiểu Thố, lạnh lùng nhếch môi, “Người đâu, kéo Bạch Tiểu Thố ra ngoài, róc xương lócthịt!”
Róc xương lóc thịt? Cái tên Vương Gia biến thái này lại biến thái rồi!
“Khoan…… Khoan đã………. Vương Gia, ta có lời muốn nói với ngài!” Bạch Tiểu Thố sợtoát mồ hôi lạnh, sắp bị người ta kéo ra ngoài, đột nhiên trong cái khóló cái khôn tránh được sự kìm hãm của mấy người làm, vội vàng chạy đếntrước mặt Vũ Văn Tinh, bụp một tiếng quỳ xuống đất, trên khuôn mặt trắng bệch chảy ra hai hàng lệ.
“Vương Gia, van cầu ngài cho ta mượnmột trăm lượng bạc đi!” Bạch Tiểu Thố kéo kéo ống tay áo Vũ Văn Tinh,lớn tiếng khóc, “Ta nhất định sẽ khuyên sư phụ ta nhanh trị bệnh chongài!”
Nàng đúng là xui xẻo, vô cùng xui xẻo. Nàng số khổ bị kẹp ở giữa một sư phụ không dở hơi và một tên Vương Gia biến thái.
“Buông ra!” Vũ Văn Tinh chán ghét cau mày, giọng nói làm cho người ta chết cóng, “Chỉ bằng ngươi, có thể sao?”
Cái tên Phi Hoa ngọc kia chưa chắc đã nghe lời Bạch Tiểu Thố, nàng ta lại mơ mộng hão huyền rồi!
“Có thể, nhất định có thể!” Bạch Tiểu Thố nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-nang-dam-khong-dong-phong/178490/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.