"Tiểu Thanh, sao ngươi lại ở đây?" Một lúc sau, sau khi Bạch Tiểu Thốthấy rõ bóng dáng tiểu Thanh thì trừng lớn mắt, nàng không khỏi kinhngạc hô to một tiếng.
Không phải tiểu Thanh rời nhà trốn đi không tìm thấy tung tích rồi sao? Làm sao lại chạy tới trong nhà nàng đây?
"Chủ nhân, tiểu Thanh rất nhớ người!" Tiểu Thanh ôm chặt lấy Bạch TiểuThố không buông. Một đôi mắt lục vô cùng ủy khuất nhìn nàng, "Chủ nhân,người không cần tiểu Thanh rồi sao?"
"Không phải đâu!" Bạch Tiểu Thố bị tiểu Thanh ôm có chút hít thở khôngthông, vội tránh ra khỏi ngực của hắn, chạy đến một bên thở dốc nói "Làngươi tự mình rời nhà đi trước, tại sao có thể trách ta không nhớngươi!"
Tiểu Thanh này cũng thiệt là, tới vô ảnh đi vô tung, thật là thần bí!
"Tiểu Thanh biết sai rồi, tiểu Thanh không nên bốc đồng như vậy, chủnhân tha thứ cho ta đi, có được không?" Tiểu Thanh ủy khuất chạy tới tựa đầu vào trước ngực Bạch Tiểu Thố, dùng sức liếm, nhìn dáng dấp hình như là đang làm nũng.
Bạch Tiểu Thố nhìn thấy tiểu Thanh như vậy, trong lúc lơ đãng nhớ lạilúc trước hắn còn là một con rắn, đã từng làm như vậy với nàng. Tronglòng không khỏi một trận buồn nôn, dùng sức đẩy tiểu Thanh ra.
"Tiểu Thanh, ngươi trở lại là tốt rồi. Sau này nhớ không được phép chạyloạn nữa, nếu không ta và vương gia phu quân cũng sẽ không không nhớngươi đâu!" Bạch Tiểu Thố đi tới bên cạnh giường hẹp, nhào mạnh vào đệmchăn mềm mại, tâm tình cũng không tệ lắm nên mở miệng, "Tiểu Thanh,ngươi thay ta giữ cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-nang-dam-khong-dong-phong/1577247/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.