Thái hậu có vẻ cóchút bất đắc dĩ, con trai của mình mới vừa vào cung, thấy mình một látđã muốn đi, đây đều là do bà ta đã tạo nghiệt. "Thôi, ngươi đi trở về đi, Tinh nhi!" Thái hậu khoát khoát tay, vô lực nói. Vũ Văn Tinh không hành lễ với thái hậu, mà kéo Bạch Tiểu Thố trực tiếp ra khỏi điện thái hậu. "Lạc Hà, cô gái đứng bên cạnh Tinh nhi là ai?" Chờ sau khi bọn Vũ Văn Tinhrời đi, thái hậu mới chợt nhớ lại bên cạnh Vũ Văn Tinh hình như đứng một cô gái. "Thái hậu, nô tỳ nghe nói đó là cô gái mà Cửu vương giayêu thích, hoàng thượng đã ban hôn cho bọn họ rồi, chỉ cần Khâm ThiênGiám xem ngày tốt, Cửu vương gia sẽ thành thân." Lạc Hà đem tin đồn mấyngày gần đây nghe được trong cung đều nói cho thái hậu nghe. "Chuyện lớn như vậy, vì sao Tinh nhi không báo cho ai gia --- người làm mẫuthân này chứ?" Thái hậu đang kinh hỉ(1) rất nhiều, vẫn là nhịn khôngđược mất mác nồng đậm trong lòng, trầm lắng thở dài nói. Chuyệnthành thân lớn như vậy, Tinh nhi cũng không nguyện nói cho bà biết, xemra Tinh nhi đối bà ghi hận càng ngày càng sâu rồi. Bạch Tiểu Thốngoan ngoãn đi theo Vũ Văn Tinh ở trong cung, dù trong lòng có rất nhiều nghi vấn, cũng không dám hỏi ra lời, bởi vì sắc mặt của Vũ Văn Tinh vẫn hết sức khó coi. "Vương gia phu quân, chàng rốt cuộc làm sao vậy?" Nhịn đến cuối cùng, Bạch Tiểu Thố vẫn không nhịn được, lên tiếng. Giống như sau khi vương gia biến thái gặp mẫu thân xong, tâm tình của hắn vẫn không tốt chút nào. "Bạch Tiểu Thố, bổn vương không có việc gì, đi thôi!" Vũ Văn Tinh quay đầulại, lạnh lùng liếc mắt nhìn BạchTiểu Thố, kéo nàng đi. Chuyện của hắn sẽ không có ai hiểu, dù là Bạch Tiểu Thố thì cũng như vậy thôi! "À --" Sao Bạch Tiểu Thố lại không thể nhìn ra Vũ Văn Tinh không muốn nóicho nàng biết, lúc này đáp một tiếng, ngoan ngoãn đi với hắn. Trong lòng của mỗi người đều có bí mật, vương gia biến thái không nói cho nàng, đó cũng là bí mật của hắn thôi. "Cửu vương đệ, hôm nay thật là khéo, bổn cung khó có thể gặp gỡ được đệ!"Hoàng hậu ở trong ngự hoa viên gặp phải bọn Vũ Văn Tinh, nàng ta cố mờibọn Vũ Văn Tinh đi đình nghỉ mát ở Ngự Hoa Viên ngồi một chút. Vẻ mặt Vũ Văn Tinh rõ ràng rất không vui, nhưng Bạch Tiểu Thố lại sử dụng ánh mắt ám hiệu hắn đi, không đi là không nể mặt hoàng hậu rồi. Tênvương gia biến thái này không biết cách ứng xử chút nào, chẳng may đắctội hoàng hậu, tương lai xui xẻo thua thiệt còn không phải là hắn sao! Vũ Văn Tinh bị Bạch Tiểu Thố kéo vào trong lương đình ngồi một chút, hoàng hậu sai người chuẩn bị không ít điểm tâm tinh xảo ngon miệng, Bạch Tiểu Thố tự nhiên không khách khí mà ăn đặc biệt nhiều. Tay nghề đầu bếp trong hoàng cung có thể so với đầu bếp trong vương phủ thì tốt hơn nhiều, điểm tâm này ăn ngon thật! "Cửu vương đệ, hôn sự của đệ và Bạch cô nương cứ để bổn cung tổ chức thaycác ngươi đi. Hôm qua bổn cung đã hỏi Khâm Thiên Giám rồi, tháng này 20là một ngày tốt thích hợp cho việc cưới gả, đệ và Bạch cô nương có thểthành thân rồi" Hoàng hậu vừa nhàn nhã uống trà, vừa cười nói chuyện hôn sự với Vũ Văn Tinh. Bộ dáng rất thân thiết, cực kỳ giống tẩu tử(2) tốtthương yêu đệ muội(3),nhưng chỉ có trong lòng hoàng hậu mới biết, nàngta rốt cuộc đang muốn tính toán chuyện gì. Nếu nàng không nhanh chóng gả Bạch Tiểu Thố cho Cửu vương đệ làm vương phi, trái tim hoàng thượng sẽ không thể ổn định lại. "Tất cả đều nghe theo hoàng tẩu, bổn vương không có ý kiến gì." Vũ Văn Tinhhạ nửa mí mắt xuống, không nhìn ra tâm tình hắn giờ phút này. Sớm thành thân một chút cũng tốt, sau khi con thỏ ngu xuẩn này thành thân thì không thể đi câu tam đáp tứ nữa rồi! 20 thành thân? Không phải chỉ còn lại chưa tới mười ngày sao? Có cần gấp như vậy không? Sau khi Bạch Tiểu Thố nghe cái tin tức kinh người này, điểm tâm lấp đầy miệng nuốt thế nào cũng không trôi, nghẹn họng. Vũ Văn Tinh thấy Bạch Tiểu Thố mãnh liệt trợn trắng mắt, cũng không biếtnàng ăn cái gì mà bị nghẹn, vội đưa ly trà tới bên cái miệng nhỏ nhắncủa nàng, quát lên "Uống nhanh!" Con thỏ ngu xuẩn này, ăn cái gì cũng xảy ra chuyện, thật phục nàng! Giờ phút này Bạch Tiểu Thố đang bị nghẹn đến khó chịu, cũng không khách khí với Vũ Văn Tinh, cầm ly trà Vũ Văn Tinh đưa tới bên miệng mình, ừng ựcuống hết một ly trà, lúc này mới thật vất vả đem điểm tâm và nước trànuốt vào trong bụng. "Hoàng hậu, thành thân không cần nhanh nhưvậy đâu, hôn lễ cực kỳ rườm rà, cần phải có thời gian để chuẩn bị, taxem thêm hai mươi ngày nữa để chuẩn bị, như thế nào?" Bạch Tiểu Thố nuốt điểm tâm xuống, không kịp chờ mình thở được một hơi, đã dùng khuôn mặtnhỏ nhắn đỏ ửng nói hoàng hậu kéo dài hôn sự. Nàng còn chưa chuẩn bị xong để làm tân nương tử đâu, hơn nữa...... hơn nữa nàng vẫn có ý tưởng muốn chạy trốn. Không phải là không muốn gả cho vương gia biến thái làm vợ, mà là gả cho hắn, mình sẽ không được tự do, đến lúc đó tên vương gia biến thái này nhấtđịnh còn quản nàng gắt gao hơn so với bây giờ! "Bạch cô nương,ngươi đây là có ý gì?" Nghe vậy, nụ cười trên mặt hoàng hậu dần dần biến mất, không vui cười lạnh nói "Chẳng lẽ ngươi cảm thấy Cửu vương đệkhông xứng với Bạch cô nương ngươi, hay Bạch cô nương muốn trèo lên cành cây cao hơn?" Bạch Tiểu Thố này cũng quá càn rỡ, nàng tự mìnhđến tổ chức hôn sự cho nàng ta mà còn không cảm kích. Chẳng lẽ nàng tathật muốn làm phi tử hoàng thượng, muốn tranh đoạt cái ghế hoàng hậu này tới cùng hay sao? Nàng ta cũng quá không tự lượng sức mình rồi! "Ta không có ý đó, hoàng hậu nương nương!" Bạch Tiểu Thố vội vàng lắc đầugiải thích "Ý tứ của ta đó là thời gian quá ngắn, hôn lễ sao có thểtrong vòng mười ngày ngắn ngủi có thể hoàn thành được?" "Cái nàykhông cần Bạch cô nương quan tâm, vương phủ có nhiều người như vậy. NếuBạch cô nương ngại vương phủ chưa đủ người, bổn cung có thể rút vài cung nữ, thái giám từ chỗ bổn cung đến đó hỗ trợ, không biết Bạch cô nươngđối với an bài của bản cung có hài lòng hay không?" Hoàng hậu khí địnhthần nhàn đặt ly trà trên tay xuống bàn đá, híp lại mắt phượng, cười yếu ớt hỏi. "Ta không có ý kiến gì, tất cả nhờ hoàng hậu nương nương làm chủ đi!" Bạch Tiểu Thố chán nản lắc đầu một cái, cả người cũng ỉuxìu. Thời cổ đại cổ hủ này, một chút nhân quyền cũng không có, thật quá bi thống rồi! Thân phận lớn có thể đè chết người không có thân phận, mà nàng là ngườikhông có thân phận, đã bị nhiều người có thân phận đè chết rồi...... "Hoàng tẩu, hôn sự của Bổn vương làm phiền hoàng tẩu ngươi tổ chức giúp chúngta. Trong vương phủ còn nhiều chuyện cần bổn vương trở về xử lý, bổnvương cũng không ở lâu nữa, xin bái biệt hoàng tẩu tại đây, mang nàngtrở về trước." Vũ Văn Tinh cũng không còn kiên nhẫn ngồi lâu với hoànghậu Lạp Gia Thường, tìm lý do rồi kéo Bạch Tiểu Thố xuất cung. Lên xe ngựa, Vũ Văn Tinh lập tức bạo giận. "Bạch Tiểu Thố, vì sao nàng không chịu gả cho bổn vương, lại còn ở trước mặt hoàng hậu ra sức từ chối?" "Ta không có, vương gia phu quân, chàng đừng nói oan ta có được hay không?" Bạch Tiểu Thố di chuyển thân thể, tránh Vũ Văn Tinh thật xa, chớp mắtto ủy khuất nói: "Ta chỉ cảm thấy thời gian quá gấp rút rồi, chàng làvương gia, nếu làm hôn lễ khó coi, chẳng phải sẽ làm cho người ta chếgiễu chàng sao?" Thật oan uổng chết nàng mà, nàng dám không lấy sao? Không lấy là phải bị hắn đuổi giết đấy! "Nàng đừng mơ tưởng kiếm cớ ngụy biện ở trước mặt của bổn vương!" Vũ Văn Tinh vẫn như cũ giận dữ ngút trời, duỗi dài cánh tay túm Bạch Tiểu Thố cònmuốn chạy trốn ngã vào trong ngực của mình, mắt phượng như mặc ngọc chặt chẽ nhìn chằm chằm tiểu nữ nhân trong ngực mình, không phục cắn răngnói, "Chẳng lẽ nàng đúng như hoàng tẩu nói, muốn bám vào cành cây caohơn so với bổn vương sao?" Ở trong lòng của Vũ Văn Tinh chỉ cầnvừa nghĩ tới đủ loại tin đồn của Bạch Tiểu Thố và Vũ Văn Hiên trước đây, trong lòng liền đố kỵ muốn chết. Hoàng huynh của hắn rất có ývới con thỏ ngu xuẩn này, con thỏ ngu xuẩn này đại khái cũng có chút ýtứ với hoàng huynh, muốn làm phi tử của hoàng huynh hắn, hoàng tẩu củahắn, cũng không hỏi hắn có đồng ý hay không! "Vương gia phu quân, chàng đừng giống như hoàng hậu nói những lời nói làm ta không hiểu!"Bạch Tiểu Thố có chút không phục phản bác "Chàng đã là cành cây rất cao rồi, là ta không với cao nổi chàng. Nếu như chàng không muốn cưới ta,ta nguyện ý không lấy chàng." Không có việc gì lại bộc phát tính khí thối đó với nàng làm gì, thật biến thái! "Nàng đừng mơ tưởng không gả cho bổn vương!" Gương mặt tuấn tú của Vũ VănTinh đen như mực, tiến tới trước mặt của Bạch Tiểu Thố vô cùng giận dữhét lên "Trừ bổn vương, nàng nghĩ sẽ gả cho ai!" Con thỏ ngu xuẩn này là của hắn, ai cũng đừng nghĩ mơ ước được nữ nhân của hắn! "Dạ, dạ, dạ!" Bạch Tiểu Thố mở lớn con ngươi nhìn gương mặt như diêm vươngđã thấy vô số lần, vô cùng bất đắc dĩ trợn trắng mặt "Ta chỉ gả chochàng, ngoài chàng ra thì ai ta cũng không lấy! Ngoan, vương gia phuquân đừng nóng giận." Nói xong, Bạch Tiểu Thố lấy lòng, dùng sứchôn một cái lên trên gương mặt đen như mực của Vũ văn Tinh. Sau đó khéoléo tựa thân thể của mình vào trong ngực Vũ Văn Tinh, lẳng lặng lắngnghe nhịp tim vững vàng của mỗ Vương Gia. Tên vương gia biến thái này giống như một đứa bé xấu tính, không dụ dỗ hắn, hắn sẽ không chịu để yên cho nàng. Chú thích: (1) Kinh hỉ: kinh ngạc mừng rỡ (2) Tẩu tử: chị dâu (3) Đệ muội: em dâu Sau khi Vũ Văn Tinhđược Bạch Tiểu Thố trấn an như vậy, tức giận cũng bay hơn phân nửa, haicánh tay vòng ôm lấy Bạch Tiểu Thố trong ngực thật chặt, nhẹ nhàng cười. Coi như con thỏ ngu xuẩn này thức thời, vậy hắn cũng không so đo với nàng nữa. Sau khi trở lại vương phủ, Vũ Văn Tinh trở về thư phòng xử lý công sự, Bạch Tiểu Thố trốn vào trong phòng của mình, nằm ở trên giường trực tiếp lăn lộn. Nàng muốn đào hôn, làm sao bây giờ! "Tiểu Thố nhi,sắc mặt con nhìn qua không được tốt, sinh bệnh sao? Tới, để vi sư bắtmạch cho con!" Đang lúc Bạch Tiểu Thố muốn ngửa mặt lên trời thở dài, âm thanh cười tà của Phi Hoa Ngọc nhất thời chui vào trong lỗ tai BạchTiểu Thố, làm nàng lập tức quay đầu lại, nhìn thấy sư phụ của mình không biết đi vào ngồi ở trên giường nàng từ lúc nào rồi. "Sư phụ thối, người vào bằng cách nào?" Bạch Tiểu Thố tức giận trợn trừng mắt nhìn Phi Hoa Ngọc, vẻ mặt bất thiện. Nàng rõ ràng đóng cửa phòng lại rồi mà! "Là bò từ chỗ đó vào!" Ngón tay Phi Hoa Ngọc chỉ cửa sổ ở phía tây đang mởra, dõng dạc nói "Vi sư vẫn là lần đầu tiên nhảy cửa sổ vào phòng của đồ đệ, rất mệt đó. Vi sư lớn tuổi, eo chân không tốt, Tiểu Thố nhi mau xoa bóp cho vi sư đi, bả vai thật là đau!" Nói xong, Phi Hoa Ngọctùy tiện nằm trên giường nhỏ của Bạch Tiểu Thố giả chết, chu môi mỏng đỏ ửng lên, vô cùng ai oán chỉ bả vai của mình, uất ức nói. Leo cửa sổ thật không tốt, giống như kẻ trộm, quá mất mặt rồi! "Mệt mỏi cái đầu người á, sư phụ thối!" Giường của mình bị Phi Hoa Ngọcchiếm đoạt, Bạch Tiểu Thố không cam lòng mà la ầm lên, nhanh chóng điqua kéo Phi Hoa Ngọc "Người có đau đầu nhức óc, đau xương sống thắt lưng hay đau chân, thì tự mình chữa đi. Đừng chạy đến oán trách trước mặtcủa ta, ta chính là lang băm trong lang băm, không biết trị bả vai xấuxí của người đâu!" Sư phụ thối đáng chết, nàng đang phiền lắm đây, hắn chạy tới náo loạn cái gì! "Tiểu Thố nhi, hôm nay hỏa khí của con lớn thật!" Phi Hoa Ngọc chẳng nhữngkhông chịu đi, ngược lại lôi kéo Bạch Tiểu Thố cùng nhau nằm xuống,trong con ngươi nhỏ dài có ý vui sướng khi người gặp họa "Có phải vươnggia phu quân của con lại chọc con tức giận đúng không? Vi sư là sư phụcủa con, con có chuyện không vui gì cũng có thể nói với vi sư, Tiểu Thốnhi!" Tên Vũ Văn Tinh đó là đầu gỗ không hiểu phong tình, làm sao sẽ hiểu rõ tâm tư nhỏ nhen của nữ nhi, đáng đời hắn bị Tiểu Thố nhighét! "Sư phụ thối, người đừng hỏi nhiều nữa, ta cái gì cũngkhông muốn nói!" Bạch Tiểu Thố hung hăng trợn mắt nhìn Phi Hoa Ngọc mộtcái, sau đó tránh thoát bàn tay to của hắn. Lần nữa ngồi dậy, trong mắtto có vô số ánh sáng uất ức giao nhau. Nàng không muốn mơ hồ màlập gia đình, nói thế nào nữ nhân xuất giá đều có cha mẹ chúc phúc, nàng ở chỗ cổ đại rách nát này ngay cả cha mẹ cũng không có, đây có khácnhau gì hôn nhân giả! Không đúng, Bạch Tiểu Thố chân chính có cha mẹ, chỉ là đi ra ngoài du sơn ngoạn thủy rồi. "Này, sư phụ thối, ta hỏi ngươi một vấn đề, cha mẹ...... ta tại sao đira ngoài thời gian dài như vậy, đều không trở lại nhìn nữ nhi ta chứ?"Bạch Tiểu Thố chớp chớp mắt to linh động, có chút ngạc nhiên hỏi Phi Hoa Ngọc. "Cha mẹ con lần này đi Tuyết Sơn chơi, mẹ con nhất địnhđòi cha con dẫn bà ấy đi hái Tuyết Liên trên tuyết sơn. Tính toán thờigian, mấy ngày nữa bọn họ sẽ trở lại rồi." Phi Hoa Ngọc đem hai cánh tay để sau gáy, hai chân bắt chéo, tùy ý mở miệng nói. Nhưng trong conngươi dài nhỏ của hắn lại có một tia sáng kỳ dị đang lóe lên. "Mấy ngày nữa là có thể trở lại à......" Bạch Tiểu Thố lầm bầm lặp lạilời nói của Phi Hoa Ngọc, đột nhiên hét to một tiếng "Đó không phải làvừa đúng lúc dự hôn lễ của ta và vương gia biến thái sao?" Chuyện này sao có thể trùng hợp như vậy chứ? Chẳng may cha mẹ Bạch Tiểu Thốkhông nhận ra mình không phải là nữ nhi của bọn họ, vậy phải sao bâygiờ? "Tiểu Thố nhi, con mới vừa nói cái gì, con phải thành thânvới Vương Gia rồi sao?" Nghe vậy, Phi Hoa Ngọc cũng không bình tĩnh nữa, lập tức xoay người từ trên tháp đứng lên, dùng sức nắm bả vai Bạch Tiểu Thố lắc lắc. Con ngươi dài nhỏ trừng lớn, trừ kinh ngạc thì chính làtức giận. Tiểu Thố nhi thật muốn thành thân với Vũ Văn Tinh sao? Trong lòng Phi Hoa Ngọc cực kỳ không thoải mái, cảm giác giống như mình bị Vũ Văn Tinh cướp đi một thứ gì đó rất quan trọng. "Sư phụ thối, người làm gì phải phản ứng lớn như vậy!" Bạch Tiểu Thố đauđến cau mày, lập tức ném hai ma trảo của Phi Hoa Ngọc từ trên vai củamình xuống, nhe răng trợn mắt kêu gào bi thảm "Ta gả cho vương gia biếnthái thì có cái gì không đúng? Lúc đầu là tự tay người bán ta cho hắnlàm vợ, người hẳn vẫn là chưa quên đúng không?" Vừa nhắc tới cáinày, nàng liền tức giận. Tại sao nàng lại có một sư phụ thối vô lươngtâm lại tham tiền như vậy chứ! Nếu như không phải là hắn bán mình chovương gia biến thái, sao nàng có thể ra nông nỗi phải lập gia đình nhưhôm nay chứ? Tóm lại, đây tất cả đều là lỗi của sư phụ thối, đều tại hắn bán mình cho vương gia biến thái làm vợ! "Tiểu Thố nhi, đừng nhắc lại chuyện mất mặt của vi sư nữa. Vi sư biết sairồi, vi sư không nên bán con cho vương gia làm vợ......" Phi HoaNgọc lảm nhảm không ngừng, trước mặt Bạch Tiểu Thố sám hối lỗi lầm nhưthế nào? Sám hối đến cuối cùng, hắn đột nhiên tà ác mở miệng nói một câu như vậy "Tiểu Thố nhi, không bằng vi sư phá thân cho con, vậy vương gia tự nhiên sẽ không cần con nữa!" "Sư phụ thối, trong đầu củangười là suy nghĩ bậy bạ gì đó. Loại chủ ý cùi bắp này mà người cũng dám nói ra, ta nghĩ người quả thực là muốn ăn đòn rồi đó!" Bạch Tiểu Thố vô cùng khinh bỉ "xì" một tiếng khinh miệt, sau đó không nói hai lời, hung hăng đánh sư phụ không đứng đắn của mình một trận. Sư phụ thối đáng chết, lại muốn chiếm tiện nghi của nàng. Nàng là đồ đệ của hắn đó, đồ đệ, biết không! "Ai nha, ai nha, Tiểu Thố nhi con muốn khi sư diệt tổ phải không? Dám đánhvi sư như vậy, xem vi sư xử trí đồ đệ hư không có lương tâm như con thếnào đây!" Phi Hoa Ngọc bị Bạch Tiểu Thố đánh đến liên tục kêu thảmthiết. Trong con ngươi dài nhỏ lại cười đến rất vui sướng, thừa dịp lúcBạch Tiểu Thố không chú ý, Phi Hoa Ngọc đẩy nàng ngã ở trên giường, thân hình cường tráng ép Bạch Tiểu Thố tới gắt gao, cực kỳ tà ác nói: "Vi sư nói nghiêm túc với con, chỉ cần vi sư phá thân của con, vương gia làngười sĩ diện như vậy, nhất định sẽ không lấy một nữ nhân thất trinh làm vương phi. Con có thể suy xét cân nhắc đề nghị của vi sư, vi sư chắcchắn sẽ không hại Tiểu Thố nhi con đâu." Tiểu Thố nhi, ngoan ngoãn nghe lời vi sư lần này, không có sai đâu! "Sư phụ thối, người nghĩ cũng đừng nghĩ!" Bạch Tiểu Thố đang dùng sức giùng giằng phía dưới Phi Hoa Ngọc, rất ghét bỏ cong môi nhìn chằm chằm PhiHoa Ngọc, "Chủ ý cùi bắp dở ẹc như vậy, cũng chỉ có sư phụ đần như người mới có thể nghĩ ra được. Ta không muốn gả cho vương gia biến thái làmvương phi, chẳng lẽ ta không thể chạy trốn sao. Ta ngốc sao mà muốn lấysự trong sạch của mình để nói đùa!" Sư phụ thối, ta mới không hồ đồ giống người đâu! "Nói như vậy, Tiểu Thố nhi, con chuẩn bị chạy trốn vào ngày thành thân vớivương gia sao?" Phi Hoa Ngọc dùng gương mặt yêu nghiệt của mình từ từ cọ lên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng của Bạch Tiểu Thố, nhếch môi, cười đếncàng thêm tà ác "Tiểu Thố nhi, con quả nhiên là đồ đệ tốt của vi sư,cũng không uổng vi sư thương con như vậy đâu!" Tân nương chạy trốn ở ngày thành thân, mặt mũi vương gia của Vũ Văn Tinh đến lúc đó sẽ chẳng còn gì! "Sư phụ thối, người có thể leo xuống từ trên người của ta được không? Người nặng chết đi được, đè ta đau muốn chết!" Bạch Tiểu Thố kêu gào bi thảm, khuôn mặt nhỏ nhắn ghét bỏ nghiêng qua một bên, cự tuyệt sư phụ vô sỉđang mè nheo. Sư phụ thối đáng chết, người cũng lớn như thế rồi, còn học giống như đứa bé làm nũng với nàng, ghê tởm chết nàng rồi! "Tiểu Thố nhi, vi sư mệt mỏi, nằm sấp trên người con một lát thôi, không được sao?" Bị Bạch Tiểu Thố ghét bỏ như vậy, Phi Hoa Ngọc chẳng những khôngchịu ngồi dậy, còn mặt dày mày dạn dựa vào trên người Bạch Tiểu Thố. Thân thể Tiểu Thố nhi như ấm lô vậy, không dựa thêm vài lần là không cam lòng. "Sư phụ thối, nhanh lên, nếu không ta sẽ giận người thật đó!" Bạch Tiểu Thố càng thêm không vui xô đẩy thân thể tên nam nhân đang ở trên ngườinàng, tiếng quát tháo đã biến thành tiếng hét thê lương. Sư phụ thối, sư phụ đáng chết, nàng đã sắp bị hắn ép thành bánh thịt rồi! "Được rồi, được rồi, Tiểu Thố nhi!" Bạch Tiểu Thố thét chói tai gần như muốnlàm điếc luôn lỗ tai của Phi Hoa Ngọc, làm cho hắn khó chịu nhíu mày,nhanh chóng bò dậy từ trên người của Bạch Tiểu Thố, đồng thời cũng lôiluôn đồ đệ của mình dậy "Vi sư không náo loạn với con nữa. Chúng ta nóichuyện nghiêm chỉnh, con và vương gia thật muốn thành thân với nhausao?" Vũ Văn Tinh thật giống như không kịp chờ đợi cưới Tiểu Thố nhi làm vương phi rồi sao? "Người đó, ta lừa người làm cái gì, sư phụ thối!" Bạch Tiểu Thố hung hăng liếc Phi Hoa Ngọc một cái, tiếp đó nghiêng đầu của mình, cắm đầu cắm cổ nói"Ngày thành thân của ta và vương gia phu quân định vào ngày 20 thángnày, đã không còn mấy ngày rồi. Sư phụ thối, người nói ta rốt cuộc cónên đào hôn hay không?" Nói xong, Bạch Tiểu Thố quay đầu, dùngmột đôi mắt to vô cùng hoang mang chờ mong nhìn Phi Hoa Ngọc, hi vọng sư phụ của mình có thể cho nàng một đáp án hài lòng. Nếu như nàngđào hôn, hậu quả sẽ thế nào chứ? Tên vương gia biến thái kia có thể tứcgiận không? Có muốn bắt nàng trở lại ngũ mã phanh thây không? Còn có,hắn có thể khổ sở không? "Tiểu Thố nhi, nếu như con gả cho vươnggia, về sau con chính là vương phi. Nhưng sau này vương gia đó còn cóthể nạp trắc phi, mười người, hai mươi người, hắn muốn bao nhiêu nữ nhân cũng có thể. Con nguyện ý cùng nhiều nữ nhân như vậy tranh đoạt mộtngười đàn ông sao?" Phi Hoa Ngọc híp mắt, cố gắng ở trước mặt của BạchTiểu Thố nói xấu Vũ Văn Tinh "Còn nữa, nếu như con thật gả cho vươnggia, hắn có thể sẽ bắt con đoạn tuyệt quan hệ thầy trò với vi sư, saunày con cũng không thấy được vi sư đâu. Tiểu Thố nhi, nếu như con bỏđược vi sư, con hãy thành thân với hắn đi!" Phi Hoa Ngọc thường dùng kỹ xảo tới tranh thủ sự đồng tình của Bạch Tiểu Thố. Người này không khỏi quá vô sỉ đi. "Sư phụ thối, mặc dù ta cảm thấy được người rất đáng ghét, cực kỳ đángghét. Nhưng người cũng rất thương ta, đoạn tuyệt quan hệ thầy trò vớingười, ta nghĩ ta sẽ cực kỳ khổ sở." Vừa nghe Phi Hoa Ngọc nói như thế,Bạch Tiểu Thố đột nhiên cảm thấy khó chịu, đưa ra đôi tay vững vàng ômlấy sư phụ gần trong gang tấc, mắt to đã hồng hồng. Mặc dù sư phụ thối có một đống lớn khuyết điểm, có lúc bị hắn phiền toái thật muốnnói hắn trực tiếp cút đi. Nhưng nàng vẫn không bỏ được sư phụ thối mộtthân khuyết điểm này, bởi vì ở chung một thời gian dài như vậy, nàng đãcoi sư phụ thối thành người thân nhất của mình rồi. Nếu như thành thân với vương gia biến thái mà phải bỏ rơi sư phụ thối thân nhất của nàng, nàng tình nguyện không lấy hắn. "Sư phụ thối, ta quyết định, ta muốn đào hôn vào ngày thành thân!" Qua thật lâu, Bạch Tiểu Thố hạ quyết tâm ở trong lòng, khí phách hùng dũng oaivệ hiên ngang theo sát Phi Hoa Ngọc, vỗ ngực bảo đảm nói "Sư phụ, ngườinhất định phải giúp ta chạy trốn. Nếu không lúc ta bị bắt trên đường, ta sẽ nói do người dụ dỗ, để cho thầy trò chúng ta cùng nhau xui xẻo!" "Tiểu Thố nhi, con là đồ đệ ngoan của vi sư, vi sư không giúp con thì giúp ai đây?" Phi Hoa Ngọc nghe xong, lông mày đắc ý nhướng lên, che giấu sựgian trá của mình, cũng vươn tay ôm lấy Bạch Tiểu Thố, một bộ dáng thầytrò tình thâm. Vũ Văn Tinh, đây cũng không phải là do ta xuikhiến Tiểu Thố nhi làm như vậy, là Tiểu Thố nhi chủ động đề xuất muốnđào hôn, đến lúc đó ngươi cứ chờ mất thể diện đi! Cứ như vậy,Bạch Tiểu Thố và Phi Hoa Ngọc ở trong bóng tối bố trí xong kế hoạch chạy trốn vào ngày thành thân đó. Phi Hoa Ngọc cho là sau khi kết thúc buổilễ, Vũ Văn Tinh sẽ ở bên ngoài tiệc mời tân khách, đoạn thời gian nàythích hợp để chạy trốn nhất. Bạch Tiểu Thố cũng cho là như thế,vì vậy thầy trò hai người quyết định án binh bất động. Yên lặng chờthành thân ngày tới, sau đó sẽ phản kích tới cùng. Bởi vì vươnggia nhà mình muốn thành thân, những ngày qua hạ nhân trong vương phủ đều vì hôn sự của Vũ Văn Tinh mà bận rộn. Mạc Thanh - tổng quản vương phủlà đặc biệt vội vàng nhất, tất cả mọi chuyện lớn nhỏ trong phủ đều cầnhắn tới xử lý. Ngay cả Mạc Thanh cũng cảm thấy mấy ngày nay hắnmệt chết vì bề bộn nhiều việc rồi, loay hoay gần như ngay cả thời gianngủ cũng không có. Nhưng hắn vẫn cảm thấy hết sức vui vẻ, chỉ vì vươnggia nhà bọn họ rốt cuộc quyết định muốn lấy vợ sinh con rồi, thật khôngdễ dàng, thật sự rất không dễ dàng đó. Mỗi ngày Bạch Tiểu Thố ởtrong vương phủ hết ăn lại ngủ, đối với hôn sự, nàng chẳng quan tâm,hoàn toàn không xem mình như một tân nương. Mỗi ngày nên làm gì thì làmcái đó, trôi qua những ngày thật sự thoải mái. Những ngày qua Phi Hoa Ngọc ngược lại rất an phận, đợi ở trong phòng của mình, không hềđi ra ngoài gây chuyện. Điều này không khỏi làm cho Vũ Văn Tinh nghingờ, hoài nghi Phi Hoa Ngọc lại đang giở trò quỷ gì sau lưng hắn, muốn ở ngày đại hôn của hắn làm ra chuyện kinh thiên động địa gì đó. Vì Vũ Văn Tinh suy nghĩ như vậy, nên để cho người bí mật giám thị nhất cửnhất động của Phi Hoa Ngọc, chỉ cần Phi Hoa Ngọc có chút gió thổi cỏ lay gì đó, sẽ kịp thời bẩm báo cho hắn nghe. Tiểu Thanh vẫn theothường lệ dính chặt Bạch Tiểu Thố không buông, nghe nói Bạch Tiểu Thốsắp gả cho Vũ Văn Tinh làm vương phi, tiểu Thanh liền náo loạn một trậnrất lớn, rồi bỏ nhà ra đi. Bạch Tiểu Thố lo lắng, lôi kéo Vũ Văn Tinhcùng đi ra ngoài tìm. Vũ Văn Tinh dĩ nhiên không thích đi tìmtiểu Thanh trở về, tiểu Thanh đi thì để cho hắn đi. Hắn đang lo không có biện pháp đuổi tiểu Thanh ra khỏi vương phủ đây, vừa đúng lúc hắn tự bỏ đi, cũng giúp hắn giải quyết một đại phiền toái. Nhưng nếu Phi Hoa Ngọc đó tự rời khỏi vương phủ, vậy thì càng tốt! "Vương gia phu quân, ta đang nói chuyện với chàng đó, trước kia chàng là chủnhân của tiểu Thanh, dù sao chàng cũng nên biết hắn bình thường thích đi đâu nhất chứ." Bạch Tiểu Thố lôi kéo Vũ Văn Tinh đi loanh quanh ở trong một khu rừng rất lớn, vừa gấp gáp kêu tên tiểu Thanh, vừa hỏi Vũ VănTinh. Tên vương gia biến thái này ra ngoài với nàng đến bây giờ cũng không nói tiếng nào, hắn rốt cuộc đang nháo cái gì chứ! Tìm không thấy con rắn hắn từng sùng ái, hắn cũng không thể để ý tìm một chút nào hết? "Bạch Tiểu Thố, nàng đừng tìm nữa. Hắn muốn trở lại tự nhiên sẽ trở lại thôi. Hắn không muốn trở lại, nàng tìm thế nào cũng là không tìm được đâu!"Vũ Văn Tinh lạnh lẽo suy nghĩ, đặc biệt lãnh khốc nói với Bạch Tiểu Thố. Tiểu Thanh là một tai họa bám người, đi cũng tốt. Ban đầu tiểu Thanh cứumạng của hắn, hắn cũng nuôi hắn ta nhiều năm như vậy, coi như là khôngai nợ ai rồi. "Vương gia phu quân, chàng thật là máu lạnh, mộtchút nhân tính cũng không có!" Nghe vậy, Bạch Tiểu Thố cực kỳ tức giậntrợn trừng mắt nhìn Vũ Văn Tinh, bởi vì tức giận mà khuôn mặt nhỏ nhắnđỏ lên, vô cùng không phục "Tiểu Thanh bây giờ là con người, không thấyhắn, chàng không khẩn trương chút nào sao, không lo lắng cho hắn sao?Chẳng may hắn bị người xấu hại chết, chàng không khổ sở chút nào sao?" Vương gia thối đáng chết, sao hắn lại tê liệt như vậy! "Bạch Tiểu Thố, đừng nhục mạ bổn vương, bổn vương không cần nàng dạy dỗ đạolý!" Bị Bạch Tiểu Thố chửi rủa một trận, tâm tình Vũ Văn Tinh không vuitới cực điểm. Lúc này bỏ Bạch Tiểu Thố xuống, cưỡi ngựa chạy như bay trở về vương phủ. Người trong thiên hạ này đều không có tư cách nói hắn như vậy, mà Bạch Tiểu Thố cũng không thể nói hắn như vậy! "Vương gia biến thái, chàng đi chết đi!" Nhìn bóng dáng Vũ Văn Tinh giục ngựa đi, Bạch Tiểu Thố giận đến rơi nước mắt. Đại phôi đản không có nhân tính, máu lạnh vô tình, xem ra nàng quyết định đào hôn là vô cùng chính xác! Bạch Tiểu Thố khóc một trận, lại tìm tiểu Thanh một lát, thấy sắc trời dầndần tối, nghĩ thầm không đợi ở rừng cây này nên Bạch Tiểu Thố liền rờikhỏi nơi này, tự mình đi trở về vương phủ. "Vì sao ngươi bắt tanổi giận với chủ nhân, sau đó để cho ta bỏ đi?" Sau khi Bạch Tiểu Thốrời đi không lâu, tiểu Thanh núp ở trên một cây đại thụ có chút buồn bực hỏi Phi Hoa Ngọc đang đứng trên một cái cây khác. Chủ nhân xem ra rất đau lòng, hắn cũng rất muốn trở lại bên cạnh chủ nhân, đi an ủi nàng. "Tiểu Thanh, ngươi lại không hiểu." Phi Hoa Ngọc đặt mũi chân ở trên cànhcây, đứng thẳng đón gió, tay áo bồng bềnh, giống như trích tiên "Khôngđể cho Tiểu Thố nhi biết Vũ Văn Tinh là người như vậy, sao nàng có thể ở ngày thành thân đào hôn chứ?" Hắn là sư phụ của Tiểu Thố nhi,sao lại có thể không biết tâm tư nho nhỏ này của nàng. Nếu Tiểu Thố nhicòn không tự mình hạ được quyết định, sẽ để cho người làm sư phụ như hắn thay nàng quyết định thì được rồi. Lúc đoạn tuyệt thì không nên chần chờ!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]