Bạch Tiểu Thố nằm yênlặng trong lòng Vũ Văn Hiên không được bao lâu, thì dùng thỏ đầu huýchhuých vào lòng bàn tay hắn, mở miệng nói, "Hiên, ta biết ngài sẽ khôngthích nghe lời ta sắp nói, nhưng nhất định ta phải nói. Vương Gia phuquân không hề tư thông với dịch phản quốc. Lúc ở Trọng Khuyết Quan, chàng chiến đấu rất nghiêm túc, lương thực không có, chàng cùngchịu đói với binh lính, người như vậy làm sao mà có động cơ tạophản được chứ? Hiên, ngài hãy thả Vương Gia phu quân ra có được không?Chàng vô tội!" Hoàng đế ở cổ đại có lòng nghi kỵ rất cao, mà tênVương Gia biến thái kia thì không cần phải nói, khẳng định hắn đã đắctội với không ít người, lần này nhất định là có người hãm hại hắn! "Con thỏ nhỏ, đây là chuyện trên triều, nàng là một cô gái nhỏ, đừng quảnnhiều chhuyện như vậy!" Vũ Văn Hiên có chút không vui nheo đôi mắt nhưchim ưng lại, nói bằng giọng trầm thấp, "Rốt cuộc Cửu vương đệcó lòng mưu nghịch hay không, Thị lang bộ hình Quan Quyết sẽ cho trẫmmột câu trả lời hài lòng!" Giờ phút này hắn không muốn nghe bấtkỳ chuyện gì liên quan đến Cửu vương đệ, cũng không muốn nghe bất kỳ lời cầu xin, xin tha cho hắn của bất kỳ kẻ nào, nhất là việc con thỏ nhỏ tự mình chạy tới đây cầu tình cho Cửu vương đệ! "Hiên, cho dù tacầu xin ngài cũng không được sao?" Bạch Tiểu Thố nghe vậy liền nóng nảy, chất lỏng trong suốt trong đôi mắt thỏ hồng hồng tràn ra, "Ta coi ngàinhư là bằng hữu, nhưng ngài lại chẳng coi ta là bạn! Vương Giaphu quân không làm gì sai cả, tại sao ngài nhất định phải nhốt chàng vào đại lao chứ?" Chẳng lẽ Hiên cũng giống như những Hoàng đế trongkịch cổ trang, vì ngôi vị hoàng đế của mình, mà giết hại cả huynh đệruột thịt ư? Nếu là như vậy, hắn quá không có nhân tính! "Con thỏ nhỏ, trẫm sẽ không tha cho Cửu vương đệ đâu. Nàng cũng không cầnxin tha cho hắn nữa. Giờ phút này tâm trạng của trẫm đang rất khó chịu,nếu nàng còn nói thêm một câu nữa, trẫm sẽ nhốt nàng vào thiên lao!"Gương mặt tuấn tú của Vũ Văn Hiên trở nên âm trầm, lộ ra vẻ đầy tứcgiận. Trong lòng con thỏ nhỏ quả thật chỉ có Cửu vương đệ! "Vậy ngài nhốt ta vào thiên lao đi! Nhốt ta chung với Vương Gia phu quânluôn đi!" Bạch Tiểu Thố thấy Vũ Văn Hiên sống chết không chịuđồng ý thả Vũ Văn Tinh ra nên cũng tức giận. Đã thế nàng dứt khoát chọn‘bình nứt không sợ bể’, nàng đã phô trương hết khả năng miệng lưỡi củamình rồi. Hiên thối, ngươi là hoàng đế thì giỏi lắm à? Không phải chỉ là Hoàng đế thôi sao? Mà cho dù có là hoàng đế đi chăng nữa cũngkhông thể không phân biệt đúng sai, tùy tiện coi người tốt là người xấumà bắt như thế! Ở nơi cổ đại rách nát này không có tý nhân quyền nào, tức chết nàng mà! "Con thỏ nhỏ, nàng có biết lời vừa rồi của nàng sẽ khiến trẫm tức giậnkhông?" Vũ Văn Hiên vừa nghe thấy Bạch Tiểu Thố muốn vào tù ở cùng vớiVũ Văn Tinh, lúc này liền xách tai thỏ của nàng dđlqđlên trước mặt, bốnmắt nhìn nhau với nàng, không vui quát lớn, "Chưa từng có ai dám nói với trẫm như vậy! Có phải do trẫm đã dung túng nàng quá mức mơi khiến chonàng nghĩ rằng trẫm rất dễ nói chuyện phải không?!" Vũ Văn Hiêntức giận đến mức như sóng lớn cuồn cuộn không thể bình tĩnh được. Mỗimột câu mà Bạch Tiểu Thố nói ra đều là cầu tình cho Vũ Văn Tinh, thử hỏi sao hắn có thể không phẫn nộ cơ chứ? Một Hoàng đế muốn một nữnhân mình thích không hề khó, nhưng Vũ Văn Hiên không muốn ép buộc BạchTiểu Thố, hắn muốn Bạch Tiểu Thố cam tâm tình nguyện làm phi tử của hắn, vì vậy mới dung túng nàng để nàng có thể to gan lớn mật như thế này. "Ta chưa bao giờ có ý nghĩ như vậy!" Bạch Tiểu Thố rất tức giận hét lớn,"Ngài là Hoàng đế, ngài chỉ cần tùy tiện nói một câu thôi là có thểkhiến ta rơi đầu rồi, ta nào dám nói lời đại nghịch bất đạo chọc ngài tức giận! Ta không xin tha giúp Vương Gia phu quân nữa! Ngàinhốt ta vào thiên lao đi, ta vào trong tù với Vương Gia phu quân của ta, không muốn gặp lại ngài nữa, Hiên đáng ghét!" Tai thỏ của BạchTiểu Thố bị Vũ Văn Hiên kéo đau, nhưng nàng vẫn quật cường đáp trả VũVăn Hiên, hơn thế còn dám bất kính mắng hắn. Hừ, nàng thích đạinghịch bất đạo mắng hắn đấy, làm sao nào? Nàng muốn vào đại lao cùngVương Gia biến thái đấy, làm sao nào? Bạch Tiểu Thố nàng đã tự ý làmtheo ý mình rồi đấy, có sao không? "Được, được, được lắm!" VũVăn Hiên trầm mặc hồi lâu, sau đó bất ngờ ngửa đầu lên phát ra tiếngcười chói tai, "Con thỏ nhỏ, xem ra trẫm yêu thương nàng là uổng phírồi. Nàng muốn vào thiên lao với Cửu vương đệ thì nàng đi đi!" Vũ Văn Hiên nói xong, liền quăng Bạch Tiểu Thố thật mạn xuống đất, sau đóđứng lên, rời khỏi ngự thư phòng mà không hề quay đầu lại. Sau khi Bạch Tiểu Thố bị ném xuống đất một cách vô tình, xương cốt toàn thân nàng như thể, vô cùng đau đớn. "Vũ Văn Hiên, tên khốn kiếp này, ngươi muốn ném chết ta phải không?" Mặc dù Bạch Tiểu Thố nhe răng trợn mắt kêu gào bi thống, nhưng cũng khôngchịu thua nhảy nhảy vài cái rời khỏi Ngự Thư Phòng, tự mình tìm đường ra ngoài hoàng cung. Sớm biết Hiên vô tình vô nghĩa như vậy, nàngđã dùng hình dạng con người vào cung cho rồi. Hiện tại chỉ là một conthỏ, nhảy nhảy bật bật ra ngoài hoàng cung thật lao lực! Bạch Tiểu Thố vừa nhảy ra khỏi ngự thư phòng, lại bị lạc trong ngự hoa viên rộng lớn, không tìm được đường ra. "Ngươi là nha đầu thối Bạch Tiểu Thố à?" Đúng lúc này, Vũ Văn Địch mang theotiểu thái giám Tiểu Chiết Tử đến cung hoàng hậu để thỉnh an mẫu hậu củamình, lại vừa vặn nhìn thấy một con thỏ trắng trẻo mập mạp ởtrong hành lang quanh co uốn lượn dáo dác nhìn xung quanh. Bộ dạng ngungốc này cực kỳ giống với Bạch Tiểu Thố, cho nên Vũ Văn Địch mới dẫnTiểu Chiết Tử lại gần. "Cháu thái tử, ta lạc đường, cháu dẫn taxuất cung có được không?" Giờ phút này tâm trạng Bạch Tiểu Thố chẳngkhác gì như đưa đám. Nàng cũng không còn sự hăng hái muốn cãi nhau vớiVũ Văn Địch như thường ngày, giọng nói có vẻ như không còn hơi sức. "Ấy, thái tử điện hạ, con thỏ này biết nói tiếng người kìa, kỳ lạ quá!" Tiểu Chiết Tử chưa từng gặp Bạch Tiểu Thố, nên cho rằng đây là thỏ thần,nhất thời hét to một cách cực kì hưng phấn. "Nha đầu thối, saongươi lại chạy vào hoàng cung?" Vũ Văn Địch không để ý tới tiếng kêu của Tiểu Chiết Tử, hắn nghiêng người xách Bạch Tiểu Thố từ trên mặt đấtlên, cau mày không vui hỏi. Đang êm đang đẹp tại sao nha đầu thối này lại chạy vào hoàng cung? Không phải Cửu vương thúc sai người đưanàng ta trở về vương phủ rồi à? "Cháu thái tử, cháu dẫn ta xuấtcung, đến thiên lao thăm Cửu vương thúc của cháu đi. Cửu vương thúc củacháu bị phụ hoàng cháu bắt giam rồi!" Cảm giác bị treo lơlửng trên không chung không hề dễ chịu chút nào, nhưng Bạch Tiểu Thố chỉ có thể trông cậy vào Vũ Văn Địch để hắn mang nàng ra khỏi hoàng cung,vì vậy cũng chẳng phản đối, mặc hắn muốn làm gì thì làm. "Nha đầu thối, sao Cửu vương thúc lại bị phụ hoàng của bản thái tử nhốt vàothiên lao?" Vũ Văn Địch nghe vậy rất kinh hãi, gương mặt trẻ con lập tức trở nên tối tăm. Vũ Văn Tinh là thần tượng mà Vũ Văn Địch sùngbái từ nhỏ. Hắn còn tôn kính Cửu vương thúc của mình hơn cả phụ hoàng,vì vậy khi nghe tin Vũ Văn Tinh bị phụ hoàng nhốt vào thiên lao, Vũ VănĐịch ngoài hoang mang và nghi ngờ ra, còn hết sức tức giận. "Chuyện này cháu đi hỏi phụ hoàng cháu ấy! Ta mới vừa gặp ngươi phụ hoàng củacháu thái tử, cầu xin giúp Cửu vương thúc của cháu, nhưng phụhoàng cháu lại không nghe ta, còn muốn đuổi ta ra ngoài!" Bạch Tiểu Thốcàng nói càng hăng, càng nói càng phẫn nộ, mắt thỏ hồng hồng mở thật to. Nam nhân làm hoàng đế đều không phải người tốt. Về sau có chuyện gì, tuyệt đối, tuyệt đối nàng sẽ không đi cầu Vũ Văn Hiên nữa! "Tiểu Chiết Tử, ngươi đi thông báo cho mẫu hậu của bản thái tử, nói rằng bản thái tử có chuyện quan trọng cần làm, muộn một chút mới tới thỉnh anngười được!" Vũ Văn Địch có cùng suy nghĩ* với Bạch Tiểu Thố. Hắn cũngkhông hiểu vì sao phụ hoàng của mình phải nhốt Cửu vương thúc vào thiênlao? Hắn muốn đến thiên lao thăm Cửu vương thúc! (trong CV nói là ‘kẻthù’ mà t thấy ‘kẻ thù’ nó nặng nề quá, dù sao VVH cũng là phụ hoàng của VVĐ, để ‘kẻ thù’ có vẻ ‘3 trấm’) "Thái tử điện hạ, bên cunghoàng hậu đã nhiều lần phái người đến thúc giục ngài qua bên đó, mà giờngài muốn xuất cung, Tiểu Chiết Tử không tiện khai báo trước mặt hoànghậu nương nương ạ!" Tiểu Chiết Tử vội vàng đuổi theo Vũ VănĐịch đang muốn xuất cung, ôm bắp đùi hắn khóc lóc khẩn cầu mong hắn đừng xuất cung. "Cút ngay, Tiểu Chiết Tử!" Vũ Văn Địch không nhịnđược đạp Tiểu Chiết Tử dính trên người hắn ra, không kiên nhẫn nói,"Ngươi cứ nói với mẫu hậu rằng bản thái tử đến thiên lao thăm Cửu vươngthúc, chắc chắn mẫu hậu sẽ không làm khó dễ tên nô tài ngươi đâu!" "Thái tử......" Tiểu Chiết Tử còn muốn khuyên Vũ Văn Địch từ bỏ ý địnhxuất cung, nhưng Vũ Văn Địch căn bản không chịu nghe hắn. Vũ Văn Địchmang theo Bạch Tiểu Thố nghênh ngang đi ra ngoài từ cổng chính của hoàng cung. "Ngươi nói thái tử mang theo một con thỏ xuất cung đếnthiên lao thăm Cửu vương đệ rồi hả?" Sau khi Vũ Văn Địch xuấtcung, Tiểu Chiết Tử lập tức lăn một vòng chạy đến cung hoàng hậu để bẩmbáo. "Dạ phải, thưa hoàng hậu nương nương!" Tiểu Chiết Tử quỳ gối trước mặt hoàng hậu mà toàn thân run bắn không ra hình dáng gì. Hắn rất sợ hoàng hậu nương nương trách phạt hắn vì đã không trông chừng thái tử tốt. "Tiểu Chiết Tử, ngươiđứng lên đi!" Hoàng hậu híp đôi mắt phượng xinh đẹp lại, ôn hòa mở miệng nói với Tiểu Chiết Tử, "Ngươi đến thiên lao tìm thái tử điệnhạ, đồng thời mang một chút đồ ăn ngon cho Cửu vương gia thay Bổn cung." Địch nhi thích Cửu vương đệ nhất, hôm nay hoàng thượng lại dùng tội danh mưu nghịch mà bỏ tù Cửu vương đệ. Có lẽ người khác không hiểu tâm tư củahoàng thượng, nhưng nàng hiểu rất rõ. Một mặt, Hoàng thượng muốn phòng ngừa rắc rối có thể xảy ra. Mặt khác ngài muốn hủy bỏ chuyện tứhôn giữa Cửu vương đệ và Bạch Tiểu Thố, bởi vì ngài muốn lập nữnhân của đệ đệ mình làm phi tử. Hoàng thượng tính toán đâu vào đấy, nhưng nàng sẽ không để cho hoàng thượng thực hiện được mục đích kia! "Dạ, hoàng hậu nương nương, nô tài đi làm ngay!" Mặc dù Tiểu Chiết Tử khôngbiết vì sao hôm nay hoàng hậu không xử phạt hắn, nhưng hắn cũng biếtkhông nên hỏi nhiều, chỉ cần ngoan ngoãn đi làm là được. Chờ sau khi Tiểu Chiết Tử đi rồi, hoàng hậu lại gọi cung nữ cận thân của mìnhlên, sai nàng ấy đi tìm hiểu một chút tin tức hữu dụng từ chỗ tên nô tài Trương Đức Vượng. ...... Vũ Văn Địch là thái tử, hắn vào thiên lao thăm Vũ Văn Tinh ai dám ngăn cản. Tất nhiên Thị lang bộ hình cũng không dám thất lễ với Vũ Văn Địch, tự mìnhdẫn Vũ Văn Địch tới phòng giam Vũ Văn Tinh, bảo ngục tốt mởkhóa, khom lưng cúi người đưa tay cung kính mời Vũ Văn Địch đi vào, bảnthân thì đi ra bên ngoài lẳng lặng coi chừng. "Vũ Văn Địch, cháutới thiên lao làm gì?" Vũ Văn Tinh vừa nhìn thấy Vũ Văn Địch, liền dùnggiọng điệu hết sức lạnh nhạt để nói, nghe ra không giống chú - cháu chút nào, ngược lại giống như kẻ thù. "Cửu vương thúc, bản thái tửmang con thỏ này tới thăm thúc!" Trên mặt Vũ Văn Địch có chút bị thương, nhưng điều này cũng không có gì, trước giờ Cửu vương thúc luôn nói vớihắn như thế. Vũ Văn Địch hít vào một hơi thật dài, sau khi ổnđịnh tâm trạng tiêu cực mới ôm Bạch Tiểu Thố ẩn núp từ trong hộp đựngthức ăn mình mang tới ra ngoài. Tại sao Bạch Tiểu Thố phải ẩntrong hộp đựng thức ăn? Đó là bởi vì Vũ Văn Địch cảm thấy mình đườngđường là một thái tử lại đi ôm một con thỏ vào thiên lao thì thật mấtthể diện, cho nên hắn mới nghĩ ra phương pháp này. "Bạch TiểuThố, nàng không ngoan ngoãn đợi ở vương phủ, chạy tới đây làm gì?" VũVăn Tinh thấy Bạch Tiểu Thố nhảy nhảy vài cái, rồi ngồi xuống trên đùihắn, thì lập tức cả giận nói, "Trở về mau, nàng không cần làm cho Bổnvương tức giận!" Con thỏ ngu xuẩn này ăn no xong rảnh rỗi, không có việc gì chạy tới làm loạn trong thiên lao chắc! "Ta không về!" Bạch Tiểu Thố không phục chu miệng nói: "Ta đến nơi này ở cùng với chàng, chàng kêu ta trở về làm gì?" Vương Gia biến thái, người ta nguyện ý vào đại lao chịu khổ với ngươi, ngươi còn kiêu ngạo cái gì! "Nàng muốn đối nghịch với Bổn vương à?" Vũ Văn Tinh nghe vậy, cả khuôn mặtlập tức đen thui. Hắn nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ với Bạch Tiểu Thố. Con thỏ ngu xuẩn này không làm trái ý hắn thì nàng không vui sao? "Ta đối nghịch với chàng đấy thì làm sao, Vương Gia phu quân!" Bạch Tiểu Thố ăn phải gan hùm mới dám tranh luận với Vũ Văn Tinh, "Mới vừa rồi ta cũngđại nghịch bất đạo với Hiên đấy! Hắn là Hoàng đế ta mà ta còndám đối nghịch, không phải chàng chỉ là Vương gia thôi sao, có cái gì mà ta không dám đối nghịch với chàng chứ!" Cái tên Vương Gia biếnthái này luôn nói những lời khiến người ta tức chết đi được! Nàng vì hắn mà chịu không biết bao nhiêu uất ức vậy mà hắn vẫn mắng nàng khôngthương tiếc! "Cửu vương thúc, nha đầu thối chỉ vì chuyện của thúc mà đi theo phụ hoàng xin tha cho thúc, nhưng phụ hoàng không để ý tớinàng, một mình nàng lại đi lạc trong hoàng cung, nếu không phải đúng lúc bản thái tử đi ngang qua nhìn thấy, chắc giờ phút này nàng vẫn còn đang di lòng vòng trong hoàng cung!" Vũ Văn Địch thấy Vũ Văn Tinhkhông phân tốt xấu trách cứ Bạch Tiểu Thố, trong lòng có chút khôngthoải mái, liền lên tiếng giải thích cho nàng. Vũ Văn Tinh nghexong, một tia kinh ngạc thoáng lướt qua mắt phượng như mặc ngọc của hắn. Hắn cúi đầu nhìn Bạch Tiểu Thố trong ngực –hiện tại đã quay đầu đikhông thèm để ý tới hắn - trong lòng lập tức hiểu rõ. Con thỏ ngu xuẩn này đã làm rất nhiều chuyện vì hắn, sao hắn có thể không cảm động cho được! "Bạch Tiểu Thố!" Gương mặt tuấn tú của Vũ Văn Tinh từ từ dịu xuống, nhẹnhàng vuốt ve tai Bạch Tiểu Thố, dường như muốn nói đó nhưng lại thôi. Bạch Tiểu Thố càng không thèm để ý tới Vũ Văn Tinh đang cố ý lấy lòng mình.Nàng nghiêng đầu không lên tiếng, không thèm quan tâm tới hắn. Vương Gia thối, giờ mới biết hối hận thì đã muộn rồi! Có Vũ Văn Địch ở đây, Vũ Văn Tinh không tiện hạ mình nói lời xin lỗi vớiBạch Tiểu Thố, cho nên tay của hắn cứng ngắc đặt trên đầu thỏ của BạchTiểu Thố mà không hề di chuyển. "Vũ Văn Địch, cháu hồi cung trước đi, ở đây không có chuyện của cháu!" Vì Vũ Văn Tinh có vài lời muốn nói riêng với Bạch Tiểu Thố nên liền làm mặt lạnh đuổi Vũ Văn Địch đi. "Cửu vương thúc, bản thái tử vừa mới tới mà!" Vũ Văn Địch uất ức nói, đồngthời nhíu chặt hai hàng lông mày trên gương mặt trẻ con lại. Cửu vương thúc có nha đầu thối Bạch Tiểu Thố rồi thì không thể đối tốt với đứa cháu trài này một chút được sao? "Bổn vương bảo cháu về thì cháu về đi! Thiên lao không phải là nơi mà mộtthái tử như cháu có thể ở!" Giọng Vũ Văn Tinh trở nên lạnh hơn, trongđôi mắt phượng như mặc ngọc hiện ra ‘mệnh lệnh không thể kháng cự’. Đứa cháu này thật đáng ghét! Nó không nhìn ra Cửu vương thúc muốn nói chuyện riêng tư với Cửu vương thẩm của mình à? "Cửu vương thúc thiên vị, Bạch Tiểu Thố có thể ở lại chỗ này, vì sao bảnthái tử lại không được?" Vũ Văn Địch chỉ vào con thỏ trong ngựcVũ Văn Tinh, không phục la ầm lên. Hắn và nha đầu thối Bạch Tiểu Thố, ai mới là người ngoài đây! "Cháu thái tử, cháu đừng ầm ý với Cửu vương thúc của cháu nữa. Đây là bảntính của chàng rồi!" Bạch Tiểu Thố nghiêng đầu liếc mắt nhìn VũVăn Địch đang rất uất ức, trong nháy mắt nàng lại cảm thấy bản thânnàng cũng vô cùng uất ức. Ai, nàng và cháu thái tử đều là ngườibị Vương Gia biến thái ghét bỏ. Đã vậy nàng cũng không nên ở lại chỗ này tiếp tục chọc giận hắn nữa, tốt nhất là rời đi cùng cháu thái tử! Sau khi Bạch Tiểu Thố nghĩ thông, liền không ngừng giãy giụa thân thể béoục ịch ra khỏi hai tay Vũ văn Tinh, Nàng muốn nhảy xuống để rời đi. "Cháu thái tử, cháu đừng đau lòng, ta và cháu cùng rời khỏi đây!" Bạch Tiểu Thố vừa dùng sức giãy giụa, vừa nói với Vũ Văn Địch. Dù sao trong cái nhà lao này cũng chẳng có gì chơi, mà nàng thì không muốn ở lại nơi này chơi trò ‘mắt to trừng mắt nhỏ’ với Vương Gia biến thái! "Bạch Tiểu Thố, nàng im lặng đợi cho Bổn vương, Bổn vương không chophép nàng đi!" Vũ Văn Tinh tức giận bắt Bạch Tiểu Thố lại đặt trên đùimình sau đó xách tai thỏ của nàng lên cực kỳ phẫn nộ hét lớn. Đáng chết, vì sao con thỏ ngu xuẩn này cứ không chịu nghe lời hắn thế! "Cửu vương thúc, bản thái tử đi đây!" Vũ Văn Địch phát hiện Cửu vương thúcsẽ không để ý đến hắn, còn coi hắn như ‘người vô hình’, cho nên hắn thật sự rất tức giận. "Cháu thái tử, cháu đừng đi, muốn đi cũng phảidẫn ta đi cùng chứ!" Bạch Tiểu Thố ra sức la hét, gọi Vũ Văn Địchlại lúc thấy hắn xông ra khỏi phòng giam. Nàng không biết phảilàm sao khi tai thỏ của mình bị Vũ Văn Tinh nắm chặt, muốn chạy cũngkhông chạy được. Chờ bóng lưng Vũ Văn Địch hoàn toàn biến mất trước mắt mình, Bạch Tiểu Thố cực kỳ buồn bã mà cam chịu số phận. Được rồi, nếu đã không chạy được thì nàng đành ở trong nhà tù này chơi trò‘mắt to trừng mắt nhỏ với tên Vương Gia biến thái này vậy. "Bạch Tiểu Thố, vừa rồi Bổn vương trách nhầm nàng, nàng vẫn còn giận Bổnvương à?" Sau khi Vũ Văn Địch đi, rốt cuộc Vũ Văn Tinh đã cóthể hạ mình giảng hòa với Bạch Tiểu Thố. "Làm sao ta dám giậnVương Gia chàng. Ta không có!" Bạch Tiểu Thố quay đầu thỏ ra phía khác,vẫn không bằng lòng ăn nhỏ nhẹ với Vũ Văn Tinh. Vương Gia thối, ta không muốn để ý tới ngươi. Ngươi cứ để ta ngồi yên một chỗ đi, đừng có đến trêu chọc ta! "Bạch Tiểu Thố, rốt cuộc nàng muốn Bổn vương phải làm sao?" Vũ Văn Tinh đã bỏ hết mặt mũi Vương Gia của mình để làm hòa với Bạch Tiểu Thố. Nhưng saukhi hắn thấy nàng không hề cảm kích thì liền nổi giận. Hắn dùngsức kéo tai thỏ của nàng, giận dữ hét, "Bổn vương biết sai rồi, vẫn chưa đủ à?" Con thỏ ngu xuẩn đáng ghét, nhất định phải làm hắn tức chết nàng mới hài lòng sao? "Vương Gia phuquân, chàng lớn tiếng như vậy làm gì, tai ta không điếc, ta có thể nghethấy!" Bạch Tiểu Thố bị Vũ Văn Tinh rống khiến cho sự tức giậncủa nàng vừa mới dịu được một chút lại lập tức bùng nổ. Nàng hét lên còn to hơn cả Vũ Văn Tinh, "Sớm biết chàng sẽ nói ra những lời khó nghe như vậy ta đã chẳng đến chỗ Hiên cầu xin cho chàng để đến nỗi khiến hắn tức giận ném ta xuống đất. Chàng oan ức ư? Ta còn oan ức hơn chàng đây này......" Khi Bạch Tiểu Thố nói xong lời cuối cùng, thì đột nhiên bật khóc tu tu. Vương Gia biến thái đáng ghét, nàng sẽ không bao giờ quan tâm đến hắn nữa! Vũ Văn Tinh thấy Bạch Tiểu Thố khóc rống lên, tay chân liền trở nên luốngcuống. Đây là lần đầu tiên trong đời hắn hoảng loạn, muốn mởmiệng an ủi nàng, nhưng lời vừa ra khỏi miệng lại làm cho Bạch Tiểu Thốcàng khóc dữ dội hơn. "Bạch Tiểu Thố, không được khóc nữa! Nếu còn khóc nữa Bổn vương sẽ đánh vào mông nàng!" Vũ Văn Tinh trộm liếc Bạch Tiểu Thố một cái. Nàng khóc không ngừng như thế này, liệu uy hiếp có thể khiến nàng ngừng khóc không? Bạch Tiểu Thố dùng hai chân trước của mình che mắt thỏ lại, nước mắt vẫn rơi lã chã. Nàng khóc thút thít làm cho đôi tai thỏ càng dựng thẳng hơn, nhìn rất đáng thương. Hu hu, nàng bị người ta ghét! Nàng muốn sư phụ thối, không cần Vương Gia thối nữa! "Bạch Tiểu Thố......" Vũ Văn Tinh vừa luống cuống vừa không biết làm thế nào, muốn nổi giận lại không phát tiết được, hơn nữa nổi giận với mộtcon thỏ thì quá buồn cười! Bạch Tiểu Thố không để ý tới lời Vũ Văn Tinh nói mà tiếp tục khóc, khóc đến chết đi sống lại. "Bạch Tiểu Thố, nàng khóc nữa là Bổn vương đánh nàng thật đó!" Vũ Văn Tinhquả thật bị tiếng khóc của Bạch Tiểu Thố làm cho tâm phiền ýloạn, không khách khí lên tiếng uy hiếp lần nữa. Con thỏ ngu xuẩn này lấy đâu ra nhiều nước mắt thế! "Vương Gia thối, ta chán ghét chàng!" Bạch Tiểu Thố khóc nức nở, không phục phản bác. Người đâu mà chả hiểu phong tình gì hết! Lúc này hắn không an ủi nàng cũng thôi đi, đã vậy lại còn mắng nàng, uy hiếp nàng! "Bạch Tiểu Thố, Bổn vương không cho nàng ghét Bổn vương!" Vũ Văn Tinh nghevậy, nhíu chặt mày lại, dùng sức gỡ hai chân đang che mắt củaBạch Tiểu Thố ra, bế cả người nàng lên, trong nháy mắt hai phiến môimỏng lạnh lẽo hôn lên đôi mắt thỏ đỏ hoe do khóc nhiều của nàng. Lần này có thể khiến cho con thỏ ngu xuẩn ngừng khóc rồi chứ? Bạch Tiểu Thố không dự đoán được hành động này của Vũ Văn Tinh cho nên nhất thời sửng sốt, ngây ngẩn cả người. Qua hồi lâu, cuối cùng Bạch Tiểu Thố chậm chạp cũng phản ứng lại. Nàng hỏiVũ Văn Tinh một câu thế này. "Vương Gia thối, sao chàng lại hôn ta?" Không phải trước đó hắn vẫn đang nổi giận với nàng sao? Sao giờ biến đổi nhanh vậy! Vũ Văn Tinh nghe vậy, cũng sửng sốt. Vì sao hắn lại đi hôn Bạch Tiểu Thố? Vũ Văn Tinh cảm giác hành động của mình rất khác thường. Nụ hôn vừa rồi là hắn hôn theo bản năng chứ không hề suy nghĩ gì. Hắn chỉ muốnlàm cho Bạch Tiểu Thố ngừng khóc mà thôi. "Bổn vương hôn chính là hôn, không cần giải thích với nàng, thỏ ngu xuẩn!" Gương mặt tuấn túcủa Vũ Văn Tinh có chút hồng, nhưng chết cũng không chịu thừa nhận làmình xấu hổ, hơn thế còn cố gắng bày ra dáng vẻ Vương Gia,lạnh lùng nói với Bạch Tiểu Thố. Nàng là vương phi của hắn, chẳng lẽ không thể để cho phu quân là Vương Gia hắn đây hôn một cái được à? Khoan đã! Hiện giờ con thỏ ngu xuẩn này đang trong hình dáng thỏ, điều này chứng tỏ trước đó đã có nam nhân hôn nàng! Là ai? Là hoàng huynh sao? Nghĩ đến đây, mắt phượng như ngọc đen của Vũ Văn Tinh thoáng hiện lên một tia ghen tỵ mãnh liệt. Nữ nhân của hắn sao có thể bị những nam tử khác hôn bừa được! "Bạch Tiểu Thố, Bổn vương hỏi nàng, là ai đã biến nàng thành thỏ?" Vũ Văn Tinh đặt Bạch Tiểu Thố lên đùi, sau đó vuốt vuốt tai thỏ thật dài,lạnh giọng hỏi. "Là sư phụ thối của ta. Hắn nói hắn nhớ thân thểthỏ mũm mĩm đáng yêu của ta!" Bạch Tiểu Thố bị Vũ Văn Tinh hôn một cái,cũng không uất ức, không tức giận, ngược lại còn ngoan ngoãn thành thậttrả lời câu hỏi của hắn. "Lại là Phi Hoa Ngọc!" Vũ Văn Tinh nghe vậy, gương mặt tuấn tú lập tức đen thui. Phi Hoa Ngọc ghê tởm! Sớm muộn gì cũng có một ngày hắn sẽ chém cái tên kia thành bảy tám mảnh rồi vất cho chó ăn! Bạch Tiểu Thố nhìn sắc mặt âm u củaVũ Văn Tinh, nghĩ thầm: tên Vương Giabiến thái này đang tức cái gì thế? Tốt nhất là không nên trêu chọc hắn. "Bạch Tiểu Thố, lần sau không cho phép nàng để cho tên sư phụ điên điên khùng khùng kia hôn nàng, nghe rõ chưa?" Vũ Văn Tinh cố gắng áp chế sự phẫnnộ trong lòng xuống, ôm Bạch Tiểu Thố vào ngực, rồi lạnh lùng ra lệnh. "Đã biết, lần sau sẽ không để cho hắn hôn ta nữa!" Bạch Tiểu Thố trừng tohai mắt một cách đầy khó chịu. Nàng cảm thấy áo♀dđ♀lqđ♀ giáp màu bạctrên người Vũ Văn Tinh rất cứng, khiến toàn thân nàng đều không thoảimái. "Vương Gia phu quân, cởi áo giáp trên người chàng ra, ta dựa vào thấy không thoải mái!" Bạch Tiểu Thố vẫy vẫy cái đuôi thỏ ngẵnngủn, làm nũng nói với Vũ Văn Tinh. Nàng muốn chui vào trong áocủa Vương Gia biến thái ngủ một giấc. Lồng ngực của hắn dầy hơn sư phụthối nhiều, ngủ phía trên có cảm giác rất an toàn nha. "Bạch Tiểu Thố, nàng đúng là một con thỏ lười biếng!" Vũ Văn Tinh vừa nghe BạchTiểu Thố nói như vậy, liền hiểu rõ nàng muốn làm gì, lúc này bất đắc dĩliếc nàng một cái, sau đó mới chủ động cởi áo giáp xuống, cả áo trong và áo ngoài đều mở ra, để Bạch Tiểu Thố dễ dàng chui vào ngực hắn ngủ. Bạch Tiểu Thố thấy vậy thì mừng rỡ, lập tức chui vào ngực Vũ Văn Tinh. Saukhi nàng điều chỉnh một tư thế thoải mái, liền nằm bất động trong đó. Thật ấm áp, thật thoải mái! "Bạch Tiểu Thố, nàng biến lồng ngực của Bổn vương thành cái gì vậy?" Vũ VănTinh dựa lưng vào tường, mắt phượng lười biếng nửa khép nửa mở, khẽ cười hỏi con thỏ nào đó đang ngáp dài. "Đương nhiên là một cái hangthỏ thoải mái rồi, còn có thể là cái gì nữa chứ!" Bạch Tiểu Thố lơ đễnhđáp lời mà không phát hiện ra khuôn mặt tuấn tú của vị Vương Gia nào đóđã chuyển thành đen. Nàng hết sức vô tư nhắm mắt lại, bắt đầu chìm vàogiấc ngủ say. Hang thỏ mà thoải mái như vậy trên đời này có thể chỉ có một cái thôi, nàng nhất định phải quý trọng nó. "Bạch Tiểu Thố, Bổn vương thật sự muốn bóp chết nàng!" Vũ Văn Tinh nhìn Bạch Tiểu Thố đã ngủ say nói một cách bất đắc dĩ. Con thỏ ngu xuẩn làm hắn vừa tức vừa buồn cười, thật hết cách với nàng. Nói ngực hắn là hang thỏ, cũng chỉ có con thỏ to gan lớn mật này mới dám nói! Vũ Văn Tinh cúi đầu cười nhẹ, đưa tay vuốt ve đầu thỏ. Vào giờ phút này có ngàn vạn nhu tình đang nhộn nhạo trong tim hắn. Lần này hoàng huynh nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn. Hắn nghĩ rakhỏi cái nhà lao này cũng không phải là chuyện đơn giản, nhưng khẳngđịnh hôn sự của hắn và Bạch Tiểu Thố đã có biến đổi bất ngờ rồi. ..... Phi Hoa Ngọc thấy Mạc Thanh trở lại vương phủ, liền hỏi vì sao Bạch Tiểu Thố không về cùng với hắn. Khi đang trên đường trở về Mạc Thanh đã nhận được tin tức, nên tất nhiênhắn biết hiện tại Bạch Tiểu Thố đang ở cùng với Vương Gia nhà mình. "Sư phụ, ngài không cần quan tâm việc vương phi đã đi đâu. Sắc trời khôngcòn sớm nữa, tốt nhất ngài nên đi nghỉ ngơi đi!" Mạc Thanh mím môi cười, có chút đắc đi lướt qua người Phi Hoa Ngọc. Tình cảm giữa vương phi và Vương Gia càng ngày càng tiến triển tốt, vì thế hắn không cho phép Phi Hoa Ngọc phá hư chuyện tốt ấy! Phi Hoa Ngọc tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng không thể làm gì đượcMạc Thanh, chỉ có thể lạnh lùng hừ lạnh với bóng lưng ngày càng đi xacủa hắn, sau đó bước đi cực kỳ phong nhã trở về gian phòng của mình. ..... Hôm sau, mọi người đều biết chuyện Vũ Văn Tinh bị nhốt vào thiên lao, quầnthần thì lập tức nháo nhào, mà bách tính lại là một trận xôn xao. Chung quy lại, bách tính chỉ giữ thái độ muốn xem náo nhiệt, xem chuyện nàysẽ phát triểu tiếp như thế nào thôi, nhưng chúng văn võ đại thần trongtriều lại chia làm hai phe. Phe thứ nhất ủng hộ Vũ Văn Tinh. Phe này cho rằng Cửu vương gia sẽ không làm những chuyện như vậy, nhất định là cókẻ đứng sau hãm hại. Phe khác chính là bè cánh của Tướng gia. Bọn họ ủng hộ Tướng gia, chỉ muốn làm một hành động đối với Vũ Văn Tinh đó là ‘bỏđá xuống giếng’. Hãm hại rồi vu oan... thủ đoạn nào của gian thần màdùng được là lôi ra dùng hết, mục đích cuối cùng chính là muốn dồn VũVăn Tinh vào chỗ chết. Vũ Văn Hiên không hề nói gì, chỉ lạnh mặt nhìn các đại thần kịch liệt tranh luận. Là một Hoàng đế, hắn muốn lắng nghe hết tất cả ý kiến của quần thần, đồngthời xử lý sự việc một cách công bằng, không thể thiên vị bất kỳ bênnào. "Hoàng thượng, cựu thần cho rằng nhất định phải điều tra kỹchuyện này. Nếu thật sự Cửu vương gia có ý định mưu phản, thì nhất địnhhoàng thượng định không thể bỏ qua cho ngài ấy!" Tướng gia đứng ra nóimột cách rất chính nghĩa, "Chuyện huynh đệ ruột thịt tranh quyền đoạtlợi đã có từ rất lâu rồi, mà nay dã tâm của Cửu vương gia đã rõ rànhrành, nếu hoàng thượng vẫn niệm tình huynh đệ mà nhân từ nương tay vớiCửu vương gia, vậy Phượng Dực quốc sẽ lâm vào cảnh ‘quốc không giốngquốc’*." (*ý chỉ thế cụ của một nước đang rơi vào tình trạng xấu, cónguy cơ mất nước) "Tướng gia, lời khanh nói rất có đạo lý!" VũVăn Hiên lạnh lùng lên tiếng, "Chuyện này chư vị ái khanh cũng đừngtranh luận nữa, Thị lang bộ hình sẽ tra rõ chuyện này thay trẫm. Nếu Cửu vương đệ của trẫm thực sự có tâm làm phản, trẫm tuyệt sẽ không nhânnhượng với hắn, chém không tha!" Vũ Văn Hiên vừa dứt lời, quần thần cũng không có bất kỳ ý kiến phản đối nào nữa, chỉ còn tiếng tung hô ‘hoàng thượng anh minh’. Mà Tướng gia ở bên dưới thì đang mưu tính một chuyện khác, đó chính là làm cách nào khiến chuyện Vũ Văn Tinh mưu nghịch trở thành chuyện ‘ván đãđóng thuyền’. Thị hang bộ hình là một người ‘thiết diện vô tư’, muốn mua chuộc hắn không hề dễ dàng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]