Bạch Tiểu Thố thật sự ngoan ngoãn quay lại phòng của Vũ Văn Tinh để đi ngủ,chỉ có Phi Hoa Ngọc là không an phận. Sau khi ăn xong, hắn chuồn êm tớitrước cửa phòng Vũ Văn Tinh, lén lén lút lút muốn lừa đồ đệ của mìnhcùng chạy trốn, nhưng lại bị Mạc Thanh đang rảnh rỗi bắt quảtang. "Sư phụ, ngài lén lút đến phòng của Vương gia làm gì vậy?Chẳng lẽ ngài muốn ăn cắp thứ gì đó cơ mật à?" Mạc Thanh cười nhìn PhiHoa Ngọc, mặt rất chân thành. Vị sư phụ này rất thích phá hoại chuyện của Vương gia và vương phi, cho nên hắn không thể không phòng. "Mạc Thanh, sao lại là ngươi!" Những ngày gần đây người mà Phi Hoa Ngọckhông muốn thấy nhất chính là Mạc Thanh. Chỉ cần Mạc Thanhxuất hiện trước mặt hắn một cái là y như rằng không có chuyện gì tốtđẹp. "Sư phụ, may mắn là ta, nếu không để cho Vương gia nhà tanhìn thấy bộ dạng này của ngài, chắc chắn sẽ coi ngài là gian tế mà bắtlại!" Mạc Thanh vẫn giữ nguyên sắc mặt không đổi nhìn khuônmặt âm lãnh của Phi Hoa Ngọc, tia xảo trá trong con ngươi được giấu kínbằng sự ôn hòa rất nhanh. Hắn đi tới kéo mạnh cánh tay của Phi Hoa Ngọc, nói: "Sư phụ, ngài là quân y trong quân doanh, nhưng chức danh quân ynày của ngài không xứng với chức trách rồi. Hiện tại có rấtnhiều binh lính trọng thương, ngài nên đi chữa trị cho bọn họ, nhưngngài lại trốn ở chỗ này lười biếng, thật sự là rất không nên!" "Mạc Thanh, ngươi buông tay ta ra!" Phi Hoa Ngọc thật sự không chịu nổi MạcThanh cứ thao thao bất tuyệt, càng không muốn đi chữa trị thương tật tai nạn gì cả, giùng giằng muốn phất tay áo bỏ đi. Lúc này hắn mớiphát hiện Mạc Thanh nhìn gầy yếu mà lại có sức lực lớn tới mức dọa người. Cho dù hắn có giãy dụa như thế nào đi chăng nữa cũngthoát không nổi hai cánh tay như hai gọng kìm sắt của Mạc Thanh. Cuối cùng, Phi Hoa Ngọc bị Mạc Thanh kéo đến trại lính khiến cho hắn bậnrộn, không thể thoát thân để tiếp tục đi dụ dỗ Bạch Tiểu Thố trốn rangoài được. Sau khi Bạch Tiểu Thố ngủ một giấc rất thoải mái tỉnh dậy liền nhớ tới chuyện nàng và Vũ Văn Tinh tranh luận trước đó, không tự chủ nâng tay lên sờ sờ vào tấm lệnh bài được giấu trong ngực. Mặc dù nàng không biết trong quân cần bao nhiêu lương thảo, nhưng cho dù ít hay nhiều thì rõ ràng cũng rất khẩn cấp. Bạch Tiểu Thố nghĩ như vậy liền đứng dậy xỏ giày vào sau đó hùng hùng hổ hổ chạy ra khỏi phòng, đi tìm Vũ Văn Địch hỗ trợ. Nhưng Bạch Tiểu Thố còn chưa có tìm được phòng của Vũ Văn Địch thì bên ngoàiđã có người hô to, "Lương thảo bị cháy rồi, mau đi cứu hỏa!" Bạch Tiểu Thố nghe vậy, hết sức khó hiểu. Nàng không hiểu mình mới ngủ mộtgiấc thôi, mà sao đã xảy ra chuyện không hay như vậy! Bạch TiểuThố tìm đến nơi tiếng hô hoán phát ra, quả nhiên nhìn thấy lương thảođang bốc cháy. Lửa cháy lớn hừng hực, làm đỏ bừng khuôn mặt củanhững người lính đang lo lắng, nhưng lại làm cho tâm họ rét lạnh. Lương thảo đã vốn không có nhiều rồi, mà nay vô tình lại bị lửa thiêu rụi nốt chỗ còn sót lại, đây chẳng phải là hoạ vô đơn chí sao? Bạch Tiểu Thố không nói hai lời, đoạt lấy thùng nước của người cũng đi cứu hỏa bên cạnh để đi dập lửa. "Bạch Tiểu Thố, sao nàng lại xuất hiện ở nơi không nên xuất hiện nhất này, mau lên trở về phòng đi, ở đây không có chuyện của nàng!" Khi VũVăn Tinh nhận được tin tức liền nhanh chóng chạy tới. Mắt lạnh nhìn bộdáng cố sức xách thùng nước cứu hỏa của Bạch Tiểu Thố khiến hắn cảm thấy giận không thể kiềm chế được, sải bước đi tới đoạt lấy thùng gỗ trong tay nàng, lớn tiếng chỉ trích nàng dưới ánh mắt rất hiếu kỳcủa một đám binh lính. Con thỏ ngu xuẩn đáng chết này, nơi có náo nhiệt nàng là nàng có mặt ở nơi đó! Quả thật muốn làm hắn tức chết đây mà! "Vương gia phu quân, nếu chàng muốn mắng ta, thì chờ sau khi lửa đượcdập tắt rồi ta sẽ để cho chàng mắng đủ, hiện tại ta đang rất vội cứuhỏa, không có thời gian để ý đến chàng, mau tránh ra!" Lúc này Bạch Tiểu Thố rất dũng cảm nhìn thẳng vào tuấn nhan tái nhợt của Vũ Văn Tinh,nhanh nhảu giật thùng nước lại từ trong tay hắn, tiếp tục xách nước cứuhỏa. Mỗi lần Bạch Tiểu Thố đi qua người Vũ Văn Tinh đều coi nhưkhông nhìn thấy sắc mặt càng ngày càng khó coi của vị Vương gia nào đó. Tình huống khẩn cấp đến như vậy mà tên Vương gia biến thái này vẫn còn đứngđó cằn nhằn những điều vô ích với nàng. Không hiểu thế nào là nặng nhẹcả! Vũ Văn Tinh không tiếp tục ngăn cản Bạch Tiểu Thố đi cứu hỏanữa, nhưng lại dùng một loại ánh mắt, mà ngay cả chính hắn cũng khônghiểu, quan sát nàng. Hắn không hiểu nữ nhân ngày thường chỉ biết gây họa cho hắn, vì sao vào giây phút khẩn cấp lại có thể đi cứuhỏa tích cực như vậy. Rõ ràng chuyện này không hề liên quan đến nàng. Do mọi người cũng đồng tâm hiệp lực nên cuối cùng cũng dập tắt được lửa,nhưng số lượng lương thảo vốn đã không nhiều lắm nay gần như đã bị thiêu sạch. "Vương gia, lương thảo từ quốc đô vẫn chậm chạp chưa chởtới đây, ngài có nên viết một lá thư, thúc giục Tướng gia mauvận chuyện lương thảo tới sớm không?" Mấy vị Tướng quân mặt mày ai nấyđều như đưa đám. "Chuyện này Bổn vương sẽ tự có chủ trương, cácngươi mau thu dọn chỗ này đi!" Vũ Văn Tinh trầm mặt xuống, sau khi phânphó xong, liền sải bước bỏ đi. Chỉ sợ cho dù hắn có viết thư đichăng nữa cũng chẳng có tác dụng gì. Lão già kia muốn hắn bạitrận, cho nên mới không vận chuyện lương thảo tới đây. Nhưng cứ cho lànhư vậy đi, không lẽ thật sự hắn phải khuất phục trước sự khiêukhích phách lối của quân đội nước láng giềng sao? Không, tên đã lên dây thì không thể không bắn, hơn nữa hắn cũng không cho phép mình bại trận! Vũ Văn Tinh nắm chặt hai tay thành quyền, hướng về phía chân trời đang dần tối nghiến răng phát thệ. Không có lương thảo binh lính phải chịu đói, Vũ Văn Tinh lại không cho bọn họ cướp đoạt lương thực của dân chúng, dẫn tới tình hình càng ngày càngchuyển biến xấu. Trọng Khuyết Quan là một tòa thành trì cô lập,bốn phía lại bị quân đội nước láng giềng như hổ rình mồi bao vây,cho nên muốn đi ra ngoài gom góp một chút lương thảo là điều không thể. Cứ như thế, lương thực trong nhà của dân chúng trong thành cũng phải cạnkiệt. Kế vây thành này sẽ khiến Vũ Văn Tinh trở thành bại binh là điềukhông thể nghi ngờ. Binh lính không ăn không uống, Vũ Văn Tinhlàm Thống soái ba quân, hiển nhiên phải tạo một tấm gương tốt, ngườidưới dđlqđăn chưa no bụng, hắn cũng tình nguyện để bụng đói, nhưng lạichưa từng bạc đãi Bạch Tiểu Thố chút nào, đồ ăn của mình đều dành hếtcho nàng. Khi mới bắt đầu, Bạch Tiểu Thố không biết rằng Vũ VănTinh phải nhường phần cơm của hắn để nàng ăn. Mãi cho đến có mộtngày, trong lúc vô tình nàng nghe được Mạc Thanh và Vũ Văn Địch tranhcãi ầm ý mới biết, đồ mình ăn quý giá đến giường nào. Tên Vươnggia biến thái kia lại nhường phần lương thực hắn tiết kiệm được chonàng. Hắn chính là một tên cực kỳ, siêu cấp ngu ngốc, nhưng khiến nàngrất cảm động, làm sao bây giờ! Không nên đối xử tốt với nàng như vậy, nàng sẽ thật sự thích hắn mất! Hôm nay, như thường lệ Mạc Thanh mang phần ăn của Vũ Văn Tinh đưa tới cho Bạch Tiểu Thố. Trong lòng Bạch Tiểu Thố biết rõ thức này là từ đâu tới nên nàng không nhiềulời cầm lấy chén cháo trắng trong tay Mạc Thanh, sau đó khoáttay với Mạc Thanh, để cho hắn đi ra ngoài. Lần này nàng sẽ khôngăn nữa, nhất định phải để lại cho tên Vương gia ngu ngốc kia ăn. Hắn đãđói bụng mấy ngày rồi, tiếp tục đói nữa, hắn sẽ chết mất. BạchTiểu Thố lặng lẽ chạy ra khỏi phòng, muốn đi tìm Vũ Văn Tinh, cưỡng bứcdụ dỗ để hắn ăn hết chén cháo này. Nhưng nàng nào biết đúng lúcnày Phi Hoa Ngọc âm hồn bất tán lại xuất hiệntrước mặt mình. "Sư phụ thối, con đang có việc, người tránh ra đi!" Nàng vừa thấy Phi HoaNgọc hai mắt sáng lên nhìn chằm chằm chén cháo trong tay mình là biếtngay hắn không có ý tốt. Nàng khẳng định sư phụ thối cũng đangrất đói bụng, thế nhưng không thể cho hắn được. Nếu như để sư phụ ăn,vậy Vương gia phu quân sẽ không còn đồ ăn nữa. "Tiểu Thố nhi,bụng vi sư rất đói, chi bằng để vi sư ăn chén cháo này đi!" Phi Hoa Ngọc không biết vô sỉ, nhào qua muốn cướp đoạt chén cháo trong tayBạch Tiểu Thố, nhưng bị Bạch Tiểu Thố nhanh tay nhanh mắt tránh thoát. "Sư phụ thối, con không thể cho người ăn chén cháo này được!" Sau khi BạchTiểu Thố chạy trốn ra xa, mới lớn tiếng nói với Phi Hoa Ngọc, "Bụng người đói thì người tự mình nghĩ cách đi, con đi trước đây!" Sư phụ thối đúng là không biết liêm sỷ! Sao hắn có thể giành giật đồ ăn với nàng chứ! "Tiểu Thố nhi, con thật không có lương tâm, vi sư sắp chết đói rồi mà concũng không quan tâm à?" Phi Hoa Ngọc đuổi sát phía sau hô to,trên gương mặt yêu nghiệt hiện rõ bốn chữ ‘vô cùng uất ức’. "Conmặc kệ, cái gì con cũng không nghe, sư phụ thối!" Bạch Tiểu Thố bướcchân thật nhanh, cố ý muốn bỏ rơi Phi Hoa Ngọc thật xa. Sư phụ thối quá vô sỉ, quá dong dài! Nàng thật sự không chịu nổi hắn nữa rồi! Bạch Tiểu Thố bảy lần quặt tám lần rẽ, lợi dụng địa hình quen thuộc để thoát khỏi sự truy đuổi của Phi Hoa Ngọc, sau đó như một làn khói chạyvào phòng nghị sự, thở hổn hển nhìn nam nhân ngồi trầm tư trên ghế mặt. Đã vài ngày rồi nàng không gặp hắn, sắc mặt của hắn trắng bệch, dường như người cũng gầy đi trông thấy. Bạch Tiểu Thố cóchút đau lòng, làm cho mắt nàng không khỏi ngân ngấn nước mắt. Đợi khi nàng nhận ra có cái gì đó không đúng, liền vội vàng lau khônước mắt của mình, cười hì hì bưng bát cháo đi tới. "Vương gia phu quân, ta mang đồ ăn đến cho chàng!" "Nàng lấy cháo trắng ở đâu ra?" Vũ Văn Tinh rất kinh ngạc khi Bạch Tiểu Thốđưa đồ ăn cho hắn. Hắn ngước mắt nhìn bát cháo kia, nhíu chặtchân mày hỏi, "Đây là bát cháo mà Mạc Thanh mang đên cho nàng đúngkhông?" Những ngày gần đây chúng binh lính ai nấy đều đói bụng,lương thực trong thành cũng không còn lại bao nhiều, hắn liềnhạ lệnh mọi người chịu khó ăn cháo trắng. Trong mỗi một chỉ có vài hạtgạo, nhưng cấp dưới biết hắn là Vương gia, không dám thất lễ, nêndùng nhiều gạo để nấu bát cháo này cho hắn. Hắn là nam tử hánđại trượng phu có thể nhịn đói được, nhưng Bạch Tiểu Thố thì lại khác,hắn không thể để cho nàng phải chịu đói cùng mình. "Đâu có, bát mà Mạc Thanh đưa ta đã ăn xong lâu rồi, đây là bát của cháuthái tử, tiểu tử kia chê cháo quá khó ăn, muốn đổ đi, ta cảnlại, mang đến cho chàng ăn. Vương gia phu quân, chàng mau ăn đi, khôngnên lãng phí lương thực!" Đôi mắt to hắc bạch phân minh của Bạch TiểuThố xoay chuyển, nói dối mà không hề chớp mắt. Cháuthái tử à, cho ta mượn danh của cháu dùng một lát, nếu không Cửu vươngthúc của cháu chết đói mất, cháu sẽ không nhẫn tâm chứ! "BạchTiểu Thố, sao Bổn vương nhìn thế nào cũng thấy nàng đang nói dối vậy?"Vũ Văn Tinh bắt được ánh mắt chột dạ thoáng qua của Bạch Tiểu Thố, trầmgiọng hỏi. Mắt con thỏ ngu xuẩn này vừa lóe lên, rõ ràng có vấn đề! "Không có, ở trước mặt Vương gia phu quân chàng, làm sao ta dám nói láo chứ?"Bạch Tiểu Thố cố gắng tươi cười nhìn Vũ Văn Tinh, hơn thế cònmở mắt thật to, ra vẻ đặc biệt vô tội nói: "Vương gia phu quân, chàngđừng nghi tới nghi lui nữa, mau ăn bát cháo này đi, được không?" BạchTiểu Thố nói xong, nghiêng người bưng cháo tới, đặt bên môi mỏng của VũVăn Tinh, dùng ánh mắt khích lệ ân cần nhìn hắn. Ai nha, sao hắn cứ phải nghi ngờ lời nàng nói thế, húp một hớp là được rồi, hỏi nhiều như vậy làm chi! Vũ Văn Tinh dùng ánh mắt lạnh lùng quan sát nhất cử nhất động của BạchTiểu Thố, sau một lúc lâu, hắn mới rũ mí mắt xuống, khẽ mở môi mỏng, từtừ ăn cháo. Con thỏ ngu xuẩn tốn nhiều công như vậy chỉ vì muốn hắn ăn cháo. Có thể thấy được là nàng đang quan tâm mình. Mấy ngày liên tiếp dạ dạy Vũ Văn Tinh đều không cảm thấy thoải mái do không được ăn cơm, nhưng giờ không hề còn cảm giác đau đớn âm ỷ nữa. Bạch Tiểu Thố hài lòng nhìn Vũ Văn Tinh ăn sạch bát cháo, trong đôi mắt to hiện lên ý cười cực kỳ tươi đẹp. Vương gia biến thái ăn no mới có sức để đánh thắng trận! "Vương gia phu quân, ta không quấy rầy chàng nữa, ta đi trước đây!"Bạch Tiểu Thố vui mừng cầm bát cháo đã trống trơn tựa như làn khói chạynhanh ra ngoài hệt như lúc đến. Đối với lần này Vũ Văn Tinh chỉ hơi chau mày, sau đó nở nụ cười. Thỏ ngu xuẩn! Vừa ra khỏi phòng nghị sự, Bạch Tiểu Thố xoay người đi đến phòng của Vũ Văn Địch. Tình huống trước mắt vô cùng không khả quan, Vương gia biến thái không cólương thảo chống đỡ cho trận đánh này, vậy thì làm sao hắnđánh thắng trận này được? Cho nên đã đến lúc nàng phải hành động rồi! "Nha đầu thối, ngươi lén lén lút lút chạy vào phòng của bản thái tử làm gìthế?" Vũ Văn Địch đang lau chùi thanh Liễu Diệp kiếm thì thấy BạchTiểu Thố như kẻ trộm chạy vào trong phòng, khiến hắn không vui lêntiếng. Vũ Văn Địch đang tức giận với Bạch Tiểu Thố, bởi vì khiCửu vương thúc có Bạch Tiểu Thố rồi sẽ không để ý đứa cháu là hắn, cònném hắn đến chỗ này chẳng thèm quan tâm! "Cháu thái tử, ta tìmcháu có chuyện!" Bạch Tiểu Thố nghe vậy, có chút không vui dựng thẳng lưng lên, quang minh chính đại đi đến trước mặt Vũ Văn Địch, nóimột cách rất nghiêm túc, "Cháu thái tử, cháu cũng biết gần đây Cửu vương thúc của cháu đang gặp khó khăn, còn chút lương thảo nhưng lại bị lửathiêu rụi rồi, mỗi ngày những binh sĩ đánh giặc đều phải chịu đói bụng, cháu nhìn thấy cũng không đành lòng đúng không?" "Nha đầu thối, ngươi nói nhảm nhiều như vậy, rốt cuộc là muốn nói cái gì?" VũVăn Địch không đủ kiên nhẫn nghe Bạch Tiểu Thố thao thao bất tuyệt, trực tiếp hỏi vào trọng điểm. "Cháu thái tử, cháu......" BạchTiểu Thố không còn gì để nói trong trường hợp này! Tên thái tử điện hạnày quả thật ngu ngốc y như heo, không thể cứu chữa! "Cháu tháitử, ta cũng không muốn lãng phí nước miếng với cháu. Cháu hãy theo tađi đến Hắc Phong trại một chuyến, ta muốn đến đó làm một vàichuyện!" Bạch Tiểu Thố cũng chẳng muốn nói nhiều với Vũ Văn Địch đầuheo. Nàng hung hăng trợn mắt nhìn hắn nói, "Chúng ta phải giúp Cửu vương thúc của cháu, nếu không trận này chàng sẽ thua chắc!" VũVăn Địch lạnh lùng nhìn cảm xúc có chút kích động của Bạch Tiểu Thố. Hắn không biết rốt cuộc nàng muốn đi làm những chuyện gì, nhưng nếu đó là chuyện có thể giúp Cửu vương thúc thì hắn tình nguyện làm. "Được, bản thái tử đi cùng với ngươi!" Một hồi lâu sau, rốt cuộc Vũ Văn Địch mới trả lời đồng ý. "Cháu thái tử, ta thay Cửu vương thúc của cháu cám ơn cháu!" Bạch Tiểu Thốnghe vậy liền tươi cười rạng rỡ kéo kéo ống tay áo VũVăn Địch, làm cho hắn hơi lúng túng, lúc này trên gương mặt ngây thơ cóthêm một chút màu ửng hồng ngượng ngùng. Nha đầu thối, có gì thì cứ đứng nói với hắn là được, không cần lôi lôi kéo kéo ống tay áo của hắn! Tất nhiên, chuyện này phải tiến hành vụng trộm, không thể để cho nhữngngười khác biết, vì vậy, Bạch Tiểu Thố lựa chọn hành động vào ban đêm. Đầu tiên, phải tránh thoát những binh lính tuần tra trên cổng thành, sau đó mới có thể mở ra cửa thành chạy ra ngoài. Chuyện này có chút khó, nhưng không phải Bạch Tiểu Thố không tìm ra cách. Nàng nói với Phi Hoa Ngọc đợi nàng, nói dối là muốn cùng hắn ngắm sao trên cổng thành. Nàng nghĩ sư phụ yêu nghiệt như vậy, bộ dáng khoác trên mình bộ y phục nửakhép nửa mở còn mê người hơn cả nữ nhân chân chính, những binhlính kia nhất định sẽ vì vậy mà phân tán lực chú ý, còn nàng tất nhiêncó thể dễ dàng chuồn êm ra ngoài rồi. Sự việc quả nhiên thuận lợi như Bạch Tiểu Thố dự liệu. Có sự hiệp trợ của Phi Hoa Ngọc, nàng và VũVăn Địch đánh ngất xỉu binh sĩ trông coi trong ngoài cổng thành, len lén lần theo chân tường chạy trốn. Nhưng một màn này vừa vặn bị Phi Hoa Ngọc nhàm chán đứng ở trên cổng thành thấy được. Tiểu Thố nhi, con càng ngày càng tệ, lừa gạt vi sư ở trong này hy sinh nhansắc giúp con chuồn êm đi ra ngoài, con cho rằng vi sự thật sự dễ lợi dụng vậy sao? Vi sư rất đau lòng! Con lừa gạt tình cảm của vi sư, vi sư không dạy dỗ con một trận là không được! Phi Hoa Ngọc nhẹ nhàng mím môi cười tà một tiếng, bước xuống từngbước cực kỳ phong tao, mở rộng hai cánh cửa thành nặng trịch ra, lặngyên không một tiếng động biến mất ở trong bóng đêm mịt mờ. "Vương gia không xong rồi! Binh mã nước láng giềng đã tiến gần sátthành, tướng sĩ quân ta do đói bụng nhiều ngày mà không có sức chống cự, hiện tại đã tổn thất hơn phân nửa thưa Vương gia!" Vào lúc canh ba,Trọng Khuyết Quan vang lên tiếng hô "Giết" cùng với tiếng kènrung trời, những đợt chém giết tàn khốc tạo ra mùi máu tươi tanh nồng. Quân đội nước láng giềng đánh lén, cửa thành Trọng Khuyết Quan mở rộng rakhiến bọn chúng tiến quân thần tốc, khí thế như thủy triều. "Cácngươi theo Bổn vương ra ngoài nghênh chiến!" Vũ Văn Tinh nghe vị Tướngquân nào đó cấp báo khẩn cấp xong, sắc mặt trở nên cực kỳ khócoi, lập tức dẫn dắt mấy vị Tướng quân ra ngoài giết địch. Cảnhtượng trong thành đã sớm thành ‘thây ngang khắp đồng, máu chảy thànhsông’. Vũ Văn Tinh thấy vậy, càng thêm đau lòng, mà khi đau lòng qua đi, chính là giận tím mặt. Có người trong quân làm nội ứng cho nước láng giềng, nếu không cửa thành không dễ dàng mở ra như vậy, quân đội nước láng giềng cũng không thể dễ dàng đi vào như vậy! Nhưng hiện tại truy cứu xem ai là gian tế cũng đã quá muộn, đẩy lùi quân địch mới là việc quan trọng bây giờ. Chỉ cần giữ được Trọng Khuyết Quan, trận đánh này sẽ không tính là thua! Lúc này, Vũ Văn Tinh rút kiếm, thúc giục bạch mã dưới thân lao vàotrong đội ngũ của địch quốc. Dưới ánh trăng, áo giáp màu bạc lộ ra hànkhí lạnh khiếp người, mà ở phía trên lại tưới đầy máu tươi nóng ấm, dầndần mất nhiệt độ. Vũ Văn Tinh một hơi chém giết mười mấy binh sĩnước láng giềng, ra tay lưu loát quả quyết, mười cái đầu bị hắnđặt kiếm ngang cổ cắt đứt, mười cái đầu đồng loạt rơi xuống đất, bị vóngựa giẫm đạp đến nỗi mặt mày biến dạng. Vũ Văn Tinh biết rõ lấyít địch nhiều là biện pháp không thể thực hiện được. Vì vậy kế sách hiện tại chính là phải lấy được thủ cấp của tướng giặc mới có thể bức quânđịch lui binh! Vũ Văn Tinh như chiến thần khát máu*, giết loạnquân đỏ cả hai mắt. Kiếm trong tay hắn bị máu tươi nhiễm đỏ, cũng khôngthể ngăn trở quyết tâm muốn đẩy lùi quân địch của hắn. (trongCV là ‘túc sát-肃杀- nghiêm trang giết’, ta tạm thời thay bằng từ khátmáu, bạn nào tìm được từ thích hợp hơn thì đóng góp ý kiến nha!) Có mấy lương dân trong thành bị chết rất oan, tất cả đều là do hắn sơ sót, hắn muốn báo thù cho bọn họ! Hình ảnh Vũ VănTinh một mình dũng cảm hăng say chiến đấu khiến cho chúngbinh sĩ Phượng Dực quốc đều hứng khởi. Bọn họ ào ào nhặt những thanhkiếm đã rơi xuống đất lên, cùng với Vương gia anh dũng của bọnhọ giết sạch những tên sài lang hổ báo nước láng giềng! Khôngphải Vũ Văn Tinh chưa từng lấy thủ cấp trong tình trạng quânhỗn loạn, nhưng lần này thể lực hắn không đủ, tướng lĩnh của đối phươnglại đang ở xa trăm dặm, được trùng trùng điệp điệp lớp binh lính địchquốc bảo vệ. Cho dù như vậy thì đã làm sao? Vũ Văn Tinh hắn muốn thủ cấp của đối phương thì nhất định nói được làm được! Vũ Văn Tinh dùng hai chân đá văng bàn đạp, bóng dáng cao lớn lưuloát nhảy lên lưng ngựa, sau đó mượn phản lực bay ra ngoài, lướt quatầng tầng lớp lớp binh lính, trực tiếp áp sát đầu của tướng lĩnh quân giặc. "Bắn tên, mau bắn tên!" Tướng lĩnh nước lánggiềng nhìn thấu ý đồ của Vũ Văn Tinh nên vội vàng vungkiếm, hô to với các binh sĩ dưới tay mình, "Ai trong số các ngươi có thể giết chết được Cửu Vương gia của Phượng Dực quốc, sau khi trở về, quốcchủ chắc chắn sẽ ban thưởng hậu hĩnh!" Rất nhanh, tên được bắn ra như mưa bay về phía Vũ Văn Tinh, mà hắn chỉ cười lạnh một tiếng, ở giữa không trung sử dụng võ học độc môn của mình, Long Ngâm Hổ Gầm,khiến toàn bộ những mũi tến đang lao về phía hắn quay trở lạinơi nó được bắn ra. Nhất thời, binh lính của đối phương tử thương hơnmột nửa. "Nhanh, nhanh, tiếp tục bắn tên!" Tướng lĩnh nước lánggiềng thấy tình hình biến chuyển, trở nên luống cuống, giọngnói cũng không còn đắc ý như trước, ngược lại có thêm vài phần hốthoảng. Cửu Vương gia Phượng Dực quốc là một nhân vật không dễ đối phó. Hắn quá khinh địch rồi! "Chỉ bằng mấy mũi tên nhỏ kia thì có thể làm gì được Bổn vương chứ?" Ở giữakhông trung, Vũ Văn Tinh khinh thường lớn tiếng cười lạnh, tiếp tục sử dụng Long Ngâm Hổ Gầm một lần nữa khiến mưa tên dội ngược trởlại, đồng thời chém giết bọn binh sĩ ở gần tướng lĩnh nước láng giềng, sau đó nhảy lên chiến mã của đối phương, chỉ thấy ánh đao bénnhọn chợt lóe, máu tươi nóng ấm nhuộm đầy lên chiến giáp màu bạc củahắn, trong khi đầu tướng địch đã bị hắn nắm chặt trong tay mình! "Các ngươi nghe rõ đây, nếu nước láng giềng các ngươi khôngchịu lui binh, Bổn vương sẽ lấy đầu quốc chủ của các ngươigiống cách mà ta đã lấy đầu tên Tướng quân này!" Vũ Văn Tinh cầm đầutướng lĩnh nước láng giềng lên, dùng khinh công bay trở về trận doanhcủa mình, hiên ngang đứng trên chiến mã trắng như tuyết,trong tay giơ cao cái đầu ’chết không nhắm mắt’ của tướng lĩnh nước láng giềng, quát lên một cách đầy uy nghiêm. Quân đội nước láng giềng không có Tướng trấn giữ, khí thế giảm nhanh. Bọn hắn như rắn mất đầu,mau chóng rơi vào tình trạng hỗn loạn. Mấy tên phó tướng thấytướng quân đã chết dưới kiếm của Vũ Văn Tinh, thầm nghĩ tối nay sẽ không thể đánh hạ Trọng Khuyết Quan được, bởi lẽ lòng quân đã loạn. "Cửu Vương gia của Phượng Dực quốc, ngươi đừng quá kiêu ngạo, tốinay bọn ta không địch lại ngươi, ngươi lấy thủ cấp của Tướng quân chínhlà sự sỉ nhục rất lớn với bọn ta, ngày sau bọn ta nhất định sẽ báo mối’huyết hải thâm thù’ này thay tướng quân!" Một trong số các phótướng – người có khả năng chủ sự - dũng cảm lên tiếng nói với Vũ VănTinh. Nói xong hắn liền vung tay lên, ra lệnh quân đội hỏa tốc rút luikhỏi Trọng Khuyết Quan. "Đóng cửa thành!" Cùng với tiếng hô nàychính là sự biểu thị cuối cùng Trọng Khuyết Quan cũng được bảo vệ antoàn bằng một trận tử chiến của Vũ Văn Tinh. "Vương gia, Vươnggia......" Chờ sau khi đại sự ổn định trở lại, Vũ Văn Tinh nhắmchặt hai mắt, đột nhiên ngã lộn nhào từ trên chiến mã của mìnhxuống đất, nhất thời dọa một đoàn binh sĩ sợ hãi. Mới vừa rồi quá mức hỗn loạn, hơn nữa bóng đêm dày đặc, bọn họ cũng không phát hiệnVương gia có bất kỳ khác thường nào, nhưng hiện giờ quan sát tỉmỉ, trên người Vương gia có vài chỗ bị trúng tên, vết thương sâu đến nỗi có thể nhìn thấy xương. Vũ Văn Tinh bị thương được mấy vị Tướng quân dìu về phòng, Mạc Thanh gấp gáp đi tìm Phi Hoa Ngọc nhưng lại phát hiện không thấy hắn đâu. Cuối cùng hắn lại đi tìm Bạch Tiểu Thố, nhưng Bạch Tiểu Thố cũng không thấy nốt. Mạc Thanh không còn cách nào khác, chỉ có thể tự mình ra trận rút tên giúpVũ Văn Tinh, sau đó bôi thuốc băng bó, cả đêm canh giữ trướcgiường Vương gia nhà mình, một bước cũng không rời. Vương phi nhất định là bị Phi Hoa Ngọc dẫn ra ngoài chơi rồi! Tên sư phụ kia chỉ toàn gây bất lợi cho Vương gia và vương phi! ....... Sau khi Bạch Tiểu Thố và Vũ Văn Địch chuồn êm ra khỏi Trọng Khuyết Quan, liền giục ngựa chạy tới Hắc Phong trại. Dĩ nhiên, hai người bọn họ cùng cưỡi một con ngựa, bởi vì Bạch Tiểu Thố không biết cưỡi ngựa. Cái này là chuyện nhỏ mà chuyện làm Bạch Tiểu Thố nhức đầu chính là sư phụ của nàng đuổi tới, đuổi kiểu gì cũng sống chết không chịu đi,cuối cùng giở trò vô lại, ‘xách’ Vũ Văn Địch từ trên ngựa ‘vứt’ xuốngđất, còn hắn thì nhảy lên ngựa ôm nàng đi Hắc Phong trại. Vũ Văn Địch tức giận dùng khinh công đuổi theo, giao thủ giằng co một đườngvới Phi Hoa Ngọc. Rốt cuộc đến khi trời sáng, bọn họ cực kỳ vất vả mớitới được Hắc Phong trại. Bạch Tiểu Thố trưng khuôn mặt nhỏ nhắnđầy chán nản ra, quyết định không để ý tới hai nam nhân ấu trĩ vẫn cònđang đánh đấm sau lưng, móc lệnh bài trong ngực ra, lên núi tìm thủ lĩnh cường đạo. Dựa vào khối lệnh bài trong tay, ba người Bạch TiểuThố rất dễ dàng quá ngũ quan, trảm lục tướng*, gặp được thủ lĩnh của Hắc Phong trại. (*Dựa theo tích Quan Vũ khi rời bỏ Tào Tháo tìm Lưu Bị từng vượt qua năm cửa ải và chém đầu sáu viên tướng, uy danh lừng lẫy. Ngụ ỵ vượt qua muôn vàn khó khăn.) "Tiểu thư, không biết lần này côtới là muốn ta làm chuyện gì?" Thủ lĩnh cường đạo cung kính mời BạchTiểu Thố ngồi vào chiếc ghế bọc da hổ của hắn, mặt mũi tràn đầy tươicười hỏi. "Đây là chuyện trước đó ngươi đã hứa với ta, không thểđổi ý!" Bạch Tiểu Thố cầm lệnh bài trong tay ‘bộp’ một tiếng đặt lêntrên bàn, mở miệng dõng dạc nói, "Hôm nay ta tới Hắc Phong trại của cácngươi để mượn ít đồ, ngươi có đồng ý không?" "Tất nhiên, tấtnhiên rồi, sao bọn ta dám không đồng ý!" Thủ lĩnh cường đạo rất kiêng kỵ Vũ Văn Địch đứng bên người Bạch Tiểu Thố, nhìn hai mắt Vũ Văn Địch màvết thương do kếm gây ra trước ngực hắn mặc dù đã khỏi hẳn nhưng vẫn còn cảm giác mơ hồ đau đớn. "Ngươi thẳng thắn như vậy, ta rấtthích!" Bạch Tiểu Thố đứng lên, hào phóng vỗ vỗ vai thủ lĩnh cường đạo, "Ta mượn ngươi mấy xe lương thảo, chắc không có vấn đề gì chứ?" Nghe vậy, Vũ Văn Địch và Phi Hoa Ngọc đứng ở một bên, vốn không lên tiếng, đều kinh hãi. Không ngờ nha đầu thối này lại có được mưu ma chước quỷ như vậy, khó tráchngày đó nàng ta không để cho mình giết chết những tên cường đạo này! Đây là suy nghĩ của Vũ Văn Địch. Thì ra Tiểu Thố nhi lừa hắn, lén lút ra khỏi Trọng Khuyết Quan là vì chuyện này. Xem ra kẻ làm sư phụ như hắn vẫn chưa hiểu hết được đồ đệ thân áicủa mình rồi. Đây là suy nghĩ cảm khái của Phi Hoa Ngọc vào giây phút này. Có thể suy nghĩ của Vũ Văn Địch và Phi Hoa Ngọc có một chút tương đồng,bởi lẽ bọn họ cùng coi thường khả năng của Bạch Tiểu Thố. Nàng đâu phảichỉ là một con thỏ ngu ngốc, chỉ biết ăn rồi ngủ nướng! "Cuyện này......" Thủ lĩnh cường đạo nghe vậy thì bắt đầu lúng túng khó xử. Muốn hắn tự nhiên dâng lên chỗ lương thực mà các huynh đệ khổ công dành được, lòng hắn sẽ tổn thương nha. Mà cho dù hắn gật đầu đồng ý, nhưng những huynh đệ vào sinh ra tử cùng hắn cũng sẽ không đồng ý! "Sao, ngươi không đồng ý à?" Bạch Tiểu Thố trừng mắt, dùng sức vỗ bàn mộtcái, cả giận nói, "Ta biết rõ hàng ngày các ngươi làm cường đạo, cướpbóc quan ngân và quan lương, vậy chắc những thứ đó không thiếu, mà tachỉ muốn mấy xe lương cứu người thôi, sao hẹp hòi vậy?" Bản lĩnhdọa người của Bạch Tiểu Thố không tính là thấp. Hai mắt nàng hung thầnác sát trừng lớn, xác thực có mấy phần cường hãn tựa như một nữ sơn tặc. "Tiểu thư đừng nóng giận, chuyện này một mình ta không làm chủ được. Cô để ta thương lượng với các huynh đệ trong trại một chút được không?" Thủ lĩnh cường đạo bị khí thế dọa người của Bạch Tiểu Thố dọa cho sợ, trưngra khuôn mặt tươi cười với nàng. "Cháu thái tử, cháu nói xem, có phải Hắc Phong trại này quá tồi tàn rách nát rồi phải không? Vậy cháuphá hủy giúp hắn đi, để hắn xây dựng lại cái mới!" Bạch Tiểu Thố thấythủ lĩnh cường đạo cố ý trì hoãn, lập tức kéo một tay của Vũ Văn Địchlôi ra ngoài. "Bản điện hạ cũng thấy cái trại này rách nát không vừa mắt, trực tiếp dùng một cây đuốc đốt sạch đi, tránh làm bẩn mắt bản thái tử!" Vũ Văn Địch biết rõ Bạch Tiểu Thố gom góp lương thảo giúp Cửu vương thúc mình, nên rất phối hợp với nàng, cầm một cây đuốc lên, địnhđốt trại. "Đừng...... Xin thái tử điện hạ hạ thủ lưu tình!" Thủ lĩnh cường đạo thấy vậy, vội vàng chạy tới ngăn cảnVũ Văn Địch,khuôn mặt như đưa đám, quỳ xuống trước mặt Bạch Tiểu Thố cầu xin thathứ, "Tiểu thư, ta biết sai rồi, ta cho, ta cho không phải là được rồisao?" Sao hắn lại gặp phải vị tiểu thư còn cường đạo hơn kẻ làm cường đạo là hắn cơ chứ? "Rất tốt, ta thay binh sĩ Trọng Khuyết Quan cám ơn phần ân tình này củangươi. Tương lai nếu có cơ hội, ta sẽ nói với Vương gia phu quân của tabáo đáp ngươi thật hậu hĩnh!" Bạch Tiểu Thố hài lòng đi đến bên mấy xelương thảo, sau đó vui vẻ rời khỏi Hắc Phong trại, trước khi đi còn cầmtheo tấm lệnh bài kia, nhất thời lại làm thủ lĩnh cường đạo khóc khôngra nước mắt. Hắn không cần Vương gia gì đó báo đáp! Hắn chỉ cầncô nãi nãi này đừng đến nới này cướp giật của hắn nữa là hắn đã ‘a di đà phật’ lắm rồi!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]