"Bạch Tiểu Thố?"Thấy Bạch Tiểu Thố thật lâu không trả lời câu hỏi của hắn, Vũ Văn Tinhdằn lòng không được muốn hỏi lại lần nữa.
"Vương Gia phu quân,muốn...... ăn!" Bạch Tiểu Thố ở trong lòng do dự thật lâu, cuốicùng khuất phục cái bụng đói meo của chính mình, chớp mắt to, ngoanngoãn trả lời.
Sợ mất mật chỉ là chuyện nhỏ, đói chết người mới là chuyện lớn, nói thế nào thì nàng đều nên lắp cái bụng đói trước rồi nói sau!
di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn
"Muốn ăn cũng không khó, chỉ là ngươi phải ngoan ngoãn đáp ứng một điều kiệncủa Bổn vương!" Vũ Văn Tinh khẽ híp mắt, lông mi thật dài vừa vặn chegiấu sự gian trá mà hắn không muốn người khác biết. Ngón tay thon dàicủa phái nam đã tự động mở nắp hộp đựng thức ăn ra, khiến mùi thơm thức ăn bên trong trực tiếp bay vào trong lỗ mũi của Bạch Tiểu Thố.
"Vương Gia phu quân, chàng có yêu cầu gì thì cứ việc nói, chỉ cần ta có thểlàm được, ta nhất định đồng ý với chàng!" Con côn trùng tham ăn trongbụng của Bạch Tiểu Thố đã bị mùi thơm thức ăn câu chạy ra ngoài rồi, nào còn quan tâm đến những thứ khác chứ, coi như giờ phút này Vũ Văn Tinhnói nàng đi chết, nàng cũng sẽ gật đầu đáp ứng hết.
"Bổn vương chỉ muốn ngươi đừng thân cận quá với Phi Hoa Ngọc, cũng không cho đi nhìn hắn, ngươi có thể làm được hay không?" Từng cái khay chứa đầycao lương mỹ vị được Vũ Văn Tinh bày ở trên bàn, giọng điệu của hắn nghe rất tùy ý, lại giấu thâm ý khác.
Không phải Phi Hoa Ngọc khiêu khích hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-nang-dam-khong-dong-phong/1577205/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.