Màn đêm dần dần buông xuống, trong thư phòng đèn cũng lúc sáng lúc tối mà lóe lên.
"Vương Gia, không còn sớm nữa, ngài mau đi nghỉ sớm đi!" Mạc Thanh không đànhlòng nhìn Vũ Văn Tinh vẫn đang ngẩn người cầm tấu chương mà nhíu màymột cái, tốt bụng mở miệng nói.
Vương gia à Vương gia, nếu ngài quan tâm Vương phi như vậy thì sao không nhìn tới thăm người chứ.
"Mạc Thanh, ngươi lui xuống trước đi, Bổn vương còn có một ít tấu chương cần phải xem nữa!" Vũ Văn Tinh dời ánh mắt đờ đẫn khỏi tấu chương, lạnhlùng nói với Mạc Thanh.
Con thỏ ngu xuẩn kia quậy khiến tâm hắn lo lắng, thật đáng chết!
"Vương Gia, vương phi bị ngài cấm túc, hình như cả bữa tối cũng chưa ăn, haylà ta hạ lệnh cho người đưa chút thức ăn qua?!" Khi Mạc Thanh sắp rời đi còn cố ý nói nhỏ câu này để Vũ văn Tinh có thể nghe thấy.
Nàng có ăn cái gì hay không thì quan hệ gì với hắn chứ! Đã đốt phòng bếp của vương phủ hắn, còn mơ mộng được ăn cái gì sao?
Vũ Văn Tinh chau mày đang định quát Mạc Thanh mấy câu, nhưng khi mở miệng, mới phát hiện Mạc Thanh đã không còn đứng phía sau hắn nữa rồi.
Sắc mặt Vũ Văn Tinh không tốt, nhìn tấu chương trong tay hồi lâu mới phát hiện ra một chữ hắn đọc cũng không vào.
Vũ Văn Tinh phiền não ném xuống tấu chương trong tay, không một tiếng động rời khỏi thư phòng, đi tới chỗ của Bạch Tiểu Thố.
Trên đường đi hắn nhớ lại câu Mạc Thanh nói, nên cố tình làm mặt lạnh saingười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-nang-dam-khong-dong-phong/1577203/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.