Chương trước
Chương sau
Vũ Văn Tinh ngã một cú suýt chút nữa thì gãy lưng, phải nằm tĩnh dưỡng vài ngày mới có thể xuống giường được.
Bởi vậy, hắn càng thêm thống hận Bạch Tiểu Thố, hận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng dường như mắt Bạch Tiểu Thố không thấy được Vũ Văn Tinh tức giận. Nàngvẫn lượn lờ xung quanh ra vẻ thông minh lấy lòng Vũ Văn Tinh. Trước khiVũ Văn Tinh phát hỏa thì luôn miệng gọi phu quân cho tới lúc hắn hoàntoàn phát hỏa, lập tức lẩn mất tăm.
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt nha, tội gì nàng phải để mình chịu thiệt thòi chứ?
Phi Hoa Ngọc vừa đi liền thả Tiểu Thanh - cái con rắn kiêu ngạo kia ra khỏi lồng sắt một lần nữa. Nó đi dạo khắp nơi trong vương phủ khiến BạchTiểu Thố thật khổ. Cả ngày nàng phải tìm chỗ trốn nó.
Hôm nay, Bạch Tiểu Thố lại bị Tiểu Thanh đuổi chạy vòng quanh. Nàng vội vàng trốn vào hang đá giữa núi giả trong vương phủ.
Mẹ ơi, sao con rắn đáng ghét kia luôn đuổi nàng vậy!
"Ngươi là ai?" Tình cờ hôm nay Vũ Văn Địch biết Vũ Văn Tinh đã khỏi bệnh, liền lặng lẽ lẩn vào Vương phủ định tìm hắn tỷ thí một phen. Nhưng hắn không ngờ đến mình bị lạc đường trong Vương phủ loanh quanh luẩn quẩn mãi rồi vừa hay chạm mặt Bạch Tiểu Thố trong thạch động.
"Người hỏi phải là ta. Ngươi là ai, vào Vương phủ bằng cách nào?" Bạch Tiểu Thố xoa xoa cái trán bị đụng đau, vô cùng không vui mà liếc Vũ Văn Địch đang cókhuôn mặt không vui, "Nói, có phải ngươi tới ăn trộm đồ của Vương phủphải không?"
Nhìn người này lén lén lút lút, chắc chắn không phải người tốt!
"Bản điện hạ là ăn trộm?" Vũ Văn Địch nghe thấy thế thì cười kỳ lạ, trênkhuôn mặt anh tuấn lộ ra hơi thở kiêu ngạo,"Ngươi là ai? Bản điện hạchưa bao giờ gặp ngươi trong phủ của Cửu vương thúc. Hay ngươi là ăntrộm nửa đêm lẻn vào Vương phủ trộm đồ?"
Nha đầu này ăn mặc giống nha hoàn, chắc chắn rắp tâm bất lương!
"Ta...... Ta mới không phải là ăn trộm!" Bạch Tiểu Thố tức giận đến mức mặt đỏ lên, trong lòng khó chịu. Nàng trừng Vũ Văn Địch, "Ta cho ngươibiết, ta là Vương phi của Cửu vương gia chứ không phải là ăn trộm!"
Người này thật đáng ghét, sao cứ nghi ngờ nàng là ăn trộm!
"Ngươi...... là Cửu vương thẩm của ta?" Nghe vậy, Vũ Văn Tinh cả kinh đếnnỗi cằm sắp rớt xuống đất. Tay hắn run lên, chỉ vào Bạch Tiểu Thố, kêuđầy sợ hãi, "Cửu Vương thúc thành hôn lúc nào vậy? Sao bản điện hạ không biết?"
Cửu vương thúc tính tình lãnh khốc cưới vợ! Mà Cửu vương thúc lại thích nha đầu không biết trời cao đất rộng trước mắt này!
"Ngạc nhiên vậy làm gì. Ta là Vương phi của Vương gia đó!" Bạch Tiểu Thố càunhàu, hất ngón tay đang chỉ vào mũi nàng của Vũ Văn Địch, bĩu môi, nóimột cách không cam lòng, "Rốt cuộc ngươi là ai?"
Nghe cách hắn gọi Vương gia biến thái thì hình như hắn là cháu của Vũ Văn Tinh!
"Khụ khụ...... Bản điện hạ mà ngươi không biết, hiểu biết thật nôngcạn!" Thật lâu sau, Vũ Văn Địch thu hồi cử chỉ luống cuống của chínhmình, lại biến thành thái tử điện hạ cao ngạo, "Ngươi nghe kỹ cho bảnđiện hạ. Bản điện hạ là thái tử của nước Phượng Dực, Cửu vương gia làcửu Vương thúc của bản điện hạ. Nếu đúng là ngươi gả cho cửu Vương thúcvậy ngươi là Cửu vương thẩm của bản điện hạ, hiểu chưa?"
Nhìn nha đầu này ngốc thế này, có thể nghe hiểu lời hắn nói không?
Vũ Văn Địch nhíu mi, vài sợi tóc đen nhánh phất qua đôi mày rậm cương nghị của hắn.
"Ngươi là thái tử điện hạ? Cửu vương gia là Cửu vương thúc của ngơi......" Bạch Tiểu Thố ngơ ngác nhắc lại lời Vũ Văn Địch. Một lúc lâu sau,nàng vỗ mạnh lên vai của Vũ Văn Địch, kêu to đầy hưng phấn, đôi mắt sáng lấp lánh như sao trời, "Vậy tức là ngươi là cháu ta?"
Có người để nàng có thể ăn hiếp. Cảm giác này thật tuyệt!
"Này, nha đầu, ngươi xuống tay nặng thật đấy!" Vũ Văn Địch ôm bên vai bị Bạch Tiểu Thố vỗ đau, nhăn mày khó chịu, "Bản điện hạ không chấp nhận chongươi làm Cửu Vương thẩm của ta. Ngươi đừng nhận bừa!"
Nha đầu này thật đáng ghét, sao có thể tùy tiện nhận bậy quan hệ với được!
"Ha ha, ta không cố ý, ngươi đừng để ý!" Bạch Tiểu Thố chỉ cười khẽ, lèlưỡi với lời châm chọc của Vũ Văn Địch. Nàng không ngại ngần chuyện nam nữ cần có khoảng cách, kéo tay của Vũ Văn Địch, cười nịnh nọt, "Cháuthái tử, ta tên là Bạch Tiểu Thố, cháu tên gì?"
Chỉ chơi một mình trong Vương phủ rất chán, nàng phải kéo thêm một người chơi chung cho vui!
"Buông tay ra, đừng lôi lôi kéo kéo bản điện hạ. Ngươi là nữ tử, phải biết rụt rè!" Vũ Văn Địch không để ý tới thái độ thân thiện của Bạch Tiểu Thố,giãy ra khỏi sự kiềm chế của nàng, trên khuôn mặt trẻ con tràn ngập thần sắc không kiên nhẫn,"Cho bản điện hạ biết Cửu Vương thúc đang ở đâu?Bản điện hạ muốn so chiêu với thúc ấy!"
Hắn vẫn muốn cùng CửuVương thúc đấu một trận chân chính, lĩnh giáo long ngâm hổ gầm của CửuVương thúc, càng muốn chính mình có thể một trận thành danh, chiến thắng Cửu Vương thúc, trở thành danh kiếm đệ nhất thiên hạ!
"Cháuthái tử, cháu không nói cho ta biết tên của cháu, ta liền không nói chocháu biết cửu Vương gia ở đâu!" Bạch Tiểu Thố bị Vũ Văn Địch trách mắngnên mất hứng. Nàng bĩu môi, trừng hắn đầy chán ghét, "Cháu là tên quỷđáng ghét, ta không để ý tới cháu, hừ!"
Vốn muốn kết giao bằnghữu với hắn, nhưng người ta không muốn thì cần gì phải lấy mặt nóng củamình dán lên cái mông lạnh của hắn!
Bạch Tiểu Thố bĩu môi, ra khỏi hang đá, mặt xanh như tàu lá, dáng vẻ hoàn toàn thất bại.
Mà lúc này, Tiểu Thanh ngửi được mùi của Bạch Tiểu Thố nên nhanh chóng dichuyển thân thể to lớn của nó, thè ra thụt vào cái lưỡi đỏ lòm, trườn về phía nàng.
Chủ nhân, chủ nhân, ta tới đây!
Bạch Tiểu Thố vừa thấy Tiểu Thanh trườn về phía nàng, lập tức sợ tới mức hoa dung thất sắc, co cẳng chạy trở về bên trong.
Mẹ ơi, con rắn đáng ghét đuổi tới đây rồi!
Mà Vũ Văn Địch không hỏi được Vũ Văn Tinh ở đâu, đương nhiên không camlòng. Hắn đuổi theo Bạch Tiểu Thố ra ngoài hang đá thì vừa vặn đụng phải Bạch Tiểu Thố chạy trở lại.
Phịch một tiếng, hai người đều ngã xuống đất.
"Ai u, nha đầu chết tiệt, ngươi làm gì vậy? Ngươi muốn hại mặt bản điện hạbiến dạng có phải không?" Vũ Văn Địch vuốt cái trán đang đau âm ỷ củamình, gào lên đầy tức giận.
"Có rắn đuổi theo ta, ta sợ, hu hu......" Bạch Tiểu Thố sợ đến mức quên cả đau, bổ nhào đến chỗ Vũ VănĐịch, núp sau hắn, người run lên như lá rụng trong gió thu.
"Cháu đuổi nó đi, được không?"
"Chỉ là một con rắn thôi? Có gì đâu mà sợ!" Vũ Văn Địch thấy Bạch Tiểu Thốrun thành như thế, không kìm được khí phách nam tử đang trỗi dậy, rútmạnh thanh kiếm Liễu Diệp ra. Thanh kiếm bắn ra như cá chép quẫy. Hắnngẩng cao đầu, trên khuôn mặt còn trẻ là nụ cười khinh, "Đừng sợ, ngươinhìn cho kỹ xem bản điện hạ chém chết con rắn ghê tởm này thế nào nhá!"
Dứt lời, Vũ Văn Địch lập tức vận công bay lên đá vào đầu Tiểu Thanh, LiễuDiệp kiếm trong tay cũng không nhàn rỗi, ánh kiếm loang loáng, đâm mạnhvề phía Tiểu Thanh.
"Cháu đừng giết......" Bạch Tiểu Thốnhìn một màn vô cùng nguy hiểm trước mắt, nâng tay, nói yếu ớt. Nhưng Vũ Văn Địch đang đánh say sưa kia không nghe lọt lời của nàng.
Thấy thế, Bạch Tiểu Thố rên rỉ, càng khóc lóc thảm thương hơn.
Con rắn kia là sủng vật mà Vương gia biến thái yêu nhất, giết nó, cả hai xong đời rồi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.