Vũ Văn Tinh ngã một cú suýt chút nữa thì gãy lưng, phải nằm tĩnh dưỡng vài ngày mới có thể xuống giường được. 
Bởi vậy, hắn càng thêm thống hận Bạch Tiểu Thố, hận đến mức nghiến răng nghiến lợi. 
Nhưng dường như mắt Bạch Tiểu Thố không thấy được Vũ Văn Tinh tức giận. Nàngvẫn lượn lờ xung quanh ra vẻ thông minh lấy lòng Vũ Văn Tinh. Trước khiVũ Văn Tinh phát hỏa thì luôn miệng gọi phu quân cho tới lúc hắn hoàntoàn phát hỏa, lập tức lẩn mất tăm. 
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt nha, tội gì nàng phải để mình chịu thiệt thòi chứ? 
Phi Hoa Ngọc vừa đi liền thả Tiểu Thanh - cái con rắn kiêu ngạo kia ra khỏi lồng sắt một lần nữa. Nó đi dạo khắp nơi trong vương phủ khiến BạchTiểu Thố thật khổ. Cả ngày nàng phải tìm chỗ trốn nó. 
Hôm nay, Bạch Tiểu Thố lại bị Tiểu Thanh đuổi chạy vòng quanh. Nàng vội vàng trốn vào hang đá giữa núi giả trong vương phủ. 
Mẹ ơi, sao con rắn đáng ghét kia luôn đuổi nàng vậy! 
"Ngươi là ai?" Tình cờ hôm nay Vũ Văn Địch biết Vũ Văn Tinh đã khỏi bệnh, liền lặng lẽ lẩn vào Vương phủ định tìm hắn tỷ thí một phen. Nhưng hắn không ngờ đến mình bị lạc đường trong Vương phủ loanh quanh luẩn quẩn mãi rồi vừa hay chạm mặt Bạch Tiểu Thố trong thạch động. 
"Người hỏi phải là ta. Ngươi là ai, vào Vương phủ bằng cách nào?" Bạch Tiểu Thố xoa xoa cái trán bị đụng đau, vô cùng không vui mà liếc Vũ Văn Địch đang cókhuôn mặt không vui, "Nói, có phải ngươi tới ăn trộm đồ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-nang-dam-khong-dong-phong/1577177/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.