Thật vất vả mới xử lý xong, Anh Hương cũng đồng ý buổi tối sẽ thêm đồ ăn.
Trở lại Tịnh Chiếu các, tiểu Hồng không dám để Mai Ngọc Dương biết, giấu tay trong tay áo.
Mai Ngọc Dương ,vẫn chưa phát hiện, cảm thấy buổi cơm chiều có thêm món mặn, nhưng lại nghe được mùi lạ nên cũng chưa ăn qua.
“Vương phi, đồ ăn không hợp khẩu vị?”
“Thịt đã để lâu có mùi, phòng bếp không hề phát hiện ra sao.”
Tiểu Hồng chua xót trong lòng, im lặng bưng đồ ăn xuống.Nhưng trong lòng bàn tay nàng lại vô cùng đau đớn, đột nhiên mất đi sức lực, ngã nhào trên đất, mâm cũng vỡ nát.
Nàng vội quỳ xuống: “Nồ tỳ trượt tay, mong Vương phi thứ tội: “Đứng lên đi, đứa tay ngươi bổn cung xem qua: Nếu nàng không nhìn lầm, tay của tiểu Hồng đang phát run, chẳng lẽ bị làm sao rồi?tiểu Hồng không chịu đưa tay ra, có ý né tránh.
Mai Ngọc Dương càng cảm thấy không ổn, nói với giọng ra lệnh: “Đưa tay ra”
Nhìn thấy đôi tay kia, nàng hít sâu một hơi.
Tay của nha hoàn này cơ bản cũng rất mềm mại, nhưng hiện tại lòng bàn tay đều là miệng vết thương túa máu.
Miệng vết thương nhỏ kia còn rất mới, nhìn rất dọa người.
“Nói, là ai làm?”
“Do nô tỳ không cẩn thận..”
“Không được nói dối! Ngươi còn nói dối, bổn cung không cần ngươi hầu hạ nữa”
Tiểu Hồng đem chuyện ở phòng bếp kể lại, Mai Ngọc Dương nghe được thì đáy mắt lại trở nên lạnh lẽo, bất giác nắm chặt ngón tay: “Thật sự khinh người quá đáng”
“Vương phi, Anh quản sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-len-ngoi/171566/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.