Ngũ quan Dạ Lăng Chi Nguyệt luôn thanh lãnh lúc này lại càng lạnh băng: “Mai Ngọc Dương ngươi thật to gan! Bổn vương đã cảnh cáo ngươi cách xa Băng nhi một chút, nhưng ngươi lại dám làm mèo của Băng nhi bị thương còn đánh ma ma của nàng, ngươi có để bổn vương vào mắt hả?"
Nàng không chút nào để ý vẫn bình thản uống ngụm trà, một cử chỉ giơ tay nhấc chân lại có quý khí ngút trời: “Vương gia, con mắt nào của người thấy ta hành hạ con mèo kia?”
“Còn dám giảo biện? Móng vuốt mèo bị cắt toàn máu, nếu không phải ngươi thì ai lại ra tay ngoan độc vậy?”
Nàng như nghe được chuyện vui, hơi mỉm cười.
Đôi mắt sáng rực như nhìn thấy nhân tâm.
Dạ Lăng Chi Nguyệt bị nàng nhìn như vậy cả người cảm thấy không tự nhiên.
Dưới dự tức giận lại dùng nội lực muốn dạy dỗ nàng một chút.
Mai Ngọc Dương không phòng bị phun ra một ngụm máy, khóe miệng nhiễm màu đỏ thắm.
Ánh mắt nàng lại có chút sắc bén, không hề né tránh mà càng lại gần hắn hơn.
“Người là ta đánh, nhưng mèo không phải do ta làm bị thương. Ta đánh nô tài vì nàng ta không phân biệt tôn tỉ. Ta biết ngươi một lòng che chở Sở trắc phi, nhưng con người ta không thích nhất là bị oan, không bằng để Sở Băng giáp mặt cùng ta đối chất”
" Băng nhi thấy Tuyết nhi như thế thì khóc đến đứt ruột đứt gan, làm gì có sức lực nghe ngươi giảo biện. Bổn vương có mắt, có thể thấy được chân tướng, còn tưởng ngươi bị đánh sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-len-ngoi/171562/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.