Chương trước
Chương sau
Ngay cả ngũ vương gia mỗi lần cũng chỉ gọi bà ta một tiếng quận chúa, đã có lúc nào gọi mẫu thân đâu.
Quận chúa Di Đình ai oán liếc nhìn Dạ Lăng Thiên Trì nhưng người sau ngay cả nửa phần tâm tư để ý bà ta cũng không có.
Dạ Lăng Thiên Trì còn kinh ngạc hơn bà ta.
Làm sao có thể hắn rõ ràng đã cho người chặt đứt cầu treo. Như vậy Dạ Lăng Chi Nguyệt chỉ có thể đi đường lớn, cho dù gấp gáp đuổi đến cũng không thể đến Mai phủ trong thời gian ngắn như vậy.
Hắn lại không thể mọc cánh bay đi, rốt cuộc làm sao làm được.
Còn nữa chẳng phải hắn không thích Mai Ngọc Dương sao, tại sao lại có thái độ kính trọng như vậy với Trần phu nhân, Dạ Lăng Chi Nguyệt rốt cuộc đang nghĩ gì!
Mai Ngọc Linh siết chặt ngón tay, trong mắt nàng ta bùng lên ngọn lửa ghen tỵ
Hành động này của Dạ Lăng Chi Nguyệt, khiến cho Mai Ngọc Dương nổi bật, chỉ sợ sau hôm nay, người ngoài sẽ nói phu thế họ mới là ân ái nhất.
Dựa vào cái gì nàng chiếm hết mọi nổi bật, ngay cả ánh mắt phụ thân cũng trở nên từ ái, dựa vào đâu chứ!
Nhưng lúc này Mai Ngọc Dương hoàn toàn không quản người ngoài nghĩ thế nào, ánh mắt nàng dường như đã bị Dạ Lăng Chi Nguyệt chiếm cứ, có lẽ không phát hiện ánh mắt của mình dính chặt thế nào. Hắn rất ít khi nhìn thấy dáng vẻ mang theo sự đáng yêu của nàng, nhướng mày mỉm cười: “Sao vương phi lại nhìn bổn vương như vậy, tròng mắt cũng không chuyển động."
Mai Ngọc Dương bị hắn nói gương mặt nóng lên, không tự nhiên hàng giọng: “Vương gia thật biết chọn thời gian để đến, là sợ đến sớm một khác sẽ thiệt thòi sao?”
“Chuyện này mà nàng cũng không hiểu à, bổn vương đến gần chót, sẽ khiến người ta chú ý nhất, vừa khéo có thể lấy chút thể diện cho vương phi ".
Máy mắt nàng cong cong, nhưng miệng lại không chịu thừa nhận. “Ai cần huynh tranh thể diện, ta không hiếm lạ đâu.”
“Vương phi vẫn đừng nên nói dối sẽ tốt hơn."
Hắn sắp đến gần. “Nói không hiếm lạ lại mang theo nụ cười, bổn vương muốn tin nàng cũng khó.”
Hắn đột nhiên đến gần, vẻ mặt thường xuyên lãnh đạm hiểm khi nhiều hơn chút thần thái thiếu niên, quanh người cũng thêm mấy phần ấm áp.
Mai Ngọc Dương còn muốn đấu võ mồm với hắn, đột nhiên nghe hắn nói: “Vương phi, ta hứa với nàng nhất định sẽ đến, ta làm được rồi.”
Nghe thấy câu này, lời phản bác của nàng không thể thốt lên được nữa. Một lúc sau mới khẽ khàng ừm một tiếng: “Phải, vương gia làm được rồi, đa tạ huynh”
Dường như cảm thấy không đủ, nàng lại ngẩng mặt lên chân thành nhìn vào mắt hắn, thấp giọng lặp lại một tiếng: “Đa ta.”
Gió chiều mang theo vẻ ẩm áp lười biếng, trong không khi còn có hương hoa vô danh.
Gương mặt trắng trẻo của nàng có một tầng phần mỏng son phần nhìn không rõ ràng lắm nhuộm lên một lớp hồng nhạt, khiến trái tim người ta dao động, không khỏi run rẩy.
Giờ phút này, vết thương sau lưng hắn không ngừng lại, huyết dịch nhầy nhụa dính chặt lấy lớp vải cùng làn da, khẽ cử động một chút cũng cực kỳ đau đớn.
Nhưng hắn lại như không phát giác, trong lòng chỉ thấy may mắn vì đã đến kịp yến hội.
Nếu không phải đã đến kịp.
Sao nữ nhân này có thể lộ ra nụ cười xinh đẹp ngọt ngào như vậy với hắn.
Trong yến tiệc rộn ràng Dạ Lăng Chi Nguyệt mỉm cười với Mai Ngọc Dương.
Dạ Lăng Chi Nguyệt rất ít cười, nhưng khi hắn cười lên, ánh mắt hát sáng, dường như ngôi sao trên trời cũng không sánh bằng. “Nên làm mà, không cần cảm tạ” y nhẹ nhàng nói.
Hắn càng đến gần hơn, gần đến mức ánh mắt nàng không biết để đầu, trong lúc hoảng loạn nhìn chăm chăm vào môi mỏng khẽ động của hắn.
Làm sao lại có người, ngay cả bờ môi đơn giản cũng có màu sắc đẹp đẽ như vậy, cũng không biết chạm vào sẽ có cảm giác gì.
Mai Ngọc Dương bị ý nghĩ to gan của mình dọa sợ, vành tai đỏ bừng. Một bên khác, vì không vui khi Mai Ngọc Dương nổi bật như vậy, Mai Ngọc Linh luôn muốn gây phiền phức. Để mừng sinh thần, Mai Triệu đã tìm ca cơ vũ cơ đến phủ biểu diễn.
Đợi sau khi cả hàng người lui xuống, Mai Ngọc Linh đột nhiên nói với nàng: “Tứ vương phi, ta nghe nói gần đây người vẫn luôn siêng năng khổ luyện cầm nghệ, muốn chúc thọ Trần phu nhân. Bây giờ là thọ yến, sao không thấy người thi triển"
Mai Ngọc Linh nói xong câu này, Mai Triệu không khỏi cau mày, có chút cảnh cáo nhìn nàng ta.
Mai Ngọc Dương có bao nhiên cần lượng về mặt tài nghệ trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ, từ nhỏ nàng đã không được coi là danh môn khuê tú, còn vì sự ngu ngốc của mình khiến không ít lão su tức giận bỏ đi, kinh thành có ai không biết.
Mai Triệu đang muốn giải vây thay cho Mai Ngọc Dương thì quận chúa Di Đình bên cạnh lại mỉm cười. “Ồ? Tứ vương phi có lòng như vậy, dường như ta cũng nghe Trần phu nhân khen qua khúc mà tứ vương phi cố ý luyện rất lâu, nói là hiếm có trên đời, hôm nay mở rộng tầm mắt vậy."
Bà ta chụp cái mũ này xuống, nếu Mai Ngọc Dương không đàn, sẽ trở thành trò cười.
Nếu đàn không hay, là trò cười lớn.
Dạ Lăng Chi Nguyệt nhìn dáng vẻ Mai Ngọc Dương đã quen với việc khiêu khích làm khó, trong lòng đột nhiên dâng lên lửa giận, không biết đường đường là quận chúa lại dám làm loạn trong trường hợp này.
Hắn không khỏi nghĩ.
Lỡ như hôm nay hắn không đến, mặt mũi nàng sẽ bị họ giẫm đạp không còn hình dạng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.