Chương trước
Chương sau
Ở Tứ vương phủ, Dạ Lăng Chi Nguyệt nhận được tin tức, nheo lại. Chỉ mới trong thời gian ngắn ngủi, trong cũng đã xảy ra ba chuyện lớn, tấn phong hai vị trí cực kỳ vinh hoa, lại trách phạt Lan quý phi luôn luôn được sủng ái.
Lại liên tưởng chuyện xảy ra ngoài ý muốn ở bãi săn trước đó ra, Hoàng Thượng vậy mà không điều tra là ai ra tay hạ độc, bỏ mặc chuyện này. Thấy thế nào, đều cảm thấy không tầm thường.
Dạ Lăng Chi Nguyệt gõ tay xuống mặt bàn: ra, ở trong lòng phụ hoàng đã xác nhận thân phận của thích khách. Ba chuyện thoạt nhìn có vẻ không có nhiều liên quan, trên thực tế lại truyền đạt cùng loại tín hiệu.
Mai Ngọc Dương nói ra lời muốn nói: “Trấn an, phân quyền, Phụ hoàng là muốn nhằm vào Lan quý phi, hoặc là nói nhằm vào Trữ quốc công?”
Nàng đã nói trúng tim đen, Dạ Lăng Chi Nguyệt và Dạ Lăng Bắc Sơn đều âm thầm tán thưởng nhìn nàng.Dạ Lăng Bắc Sơn có chút tinh thần, hơi không tập trung: “Phụ hoàng cho rằng là Trữ quốc công, nhất định là bởi vì lão Thất nói với ông ấy gì đó, hoặc là cho ông ấy nhìn thứ gì. Huynh đoán, có thể đại là đại biểu cho thân phận của phủ Trữ Quốc công lẽ chính là Trữ quốc công ra ta với lão Thất.
Không nên đi. Muốn ta nói, động thủ thật thì cũng là nên với Tứ vương gia. Mai Ngọc Dương vừa nói vừa nhìn về phía Dạ Lăng Chi Nguyệt.
Dạ Lăng Chi Nguyệt không vui vẻ, trừng nàng một chút: “Nàng rất hi vọng ta sẽ có chuyện".
“Ta chỉ bàn chuyện này hơn phân nửa Trữ quốc công gánh tội thay người Dạ Lăng Chi Nguyệt đề trận: “Nếu thật là người của Trữ quốc công, thì tuyệt đối sẽ không để lại bất kỳ đồ gì cả. Bằng không làm sao lão ta có thể ở vị trí cao như vậy, nhiều năm không hề ngã.”
“Là nhị ca.”.
Dạ Lăng Bắc Sơn cau mày: “Vừa tranh thủ đồng tình và tín nhiệm, lại tiếp đó chuyển toàn bộ mọi chuyện lên người lão Ngũ, công thêm việc mẫu phi của hắn tấn thăng lên làm Lạc quý phi".
"Thủ đoạn tốt”
Bọn họ còn chưa nói xong, ngoài cửa đã có người tới thông báo: “Vương phi, là người của Mai phủ đến, nói là thân thể Mai đại nhân có chuyện gì đó, muốn mời người về một chuyến ”
Dạ Lăng Chi Nguyệt nghe nói như thể liền không nể mặt, hắn hừ một tiếng: “Vừa xảy ra chuyện thì thân thể không tốt, người cha này của nàng thật đúng là nhanh nhạy tin tức".
Mai Ngọc Dương lườm hẳn một cái. Hiện tại, nàng không có khả năng bỏ mặc Mai gia, đành phải đi theo trở về. Nàng lại không hề biết, giờ phút này Mai Ngọc Linh cũng ở Mai phủ.
Trong cung vừa ra xong việc, Dạ Lăng Thiên Trì ở ngay trong phủ trút giận, làm vỡ không ít thứ thứ, ngay sau đó nói mấy lời khó nghe với Mai Ngọc Linh. Nàng ta cảm thấy ủy khuất, vẻ mặt cầu xin trở về nhà mẹ đẻ tìm quận chúa Di Đình, vừa gặp mặt đã nói chuyện này ra.
Loại hồ ly già như Mai Triệu sao có thể bỏ qua tin tức này được: “Hoàng Thượng sẽ vì nha hoàn bên người Lan quý phi mà cẩm túc nàng ta sao? Đây là không thể nào, nhất định là do chuyện khác liên lụy.”
Mai Ngọc Linh bĩu môi: “Nói là Hoàng Thượng quở trách Quý phi nương nương ghen tị đó! Hôm qua, Hoàng Thượng rõ ràng lật bài của Quý phi, ai ngờ nửa đường bị Song phi nương nương gọi đến, suốt cả đêm không trở về. Quý phi nương nương mới giận lên, đánh nha hoàn kia”
Quận chúa Di Đình vừa nghe đến hai chữ Song phi liền nhìu mày, không quá vui mừng nheo mắt: “Lại là Song phi kia. Muốn nói thì ta lo lắng ả ta nhất. Ngày bình thường luôn luôn giả bộ ra thanh cao, giống y hệt đứa con trai kia của ả ta. Nhìn qua đạm mạc cao lãnh, nhưng thực tế lại không ngừng làm chuyện xấu!"
Trong lòng Mai Triệu có so sánh, không muốn tham dự cái đề tài này, chỉ muốn chờ Mai Ngọc Dương tới hỏi lại.
Chờ ông ta đi xa, Mai Ngọc Linh liền phản nàn với quận chúa Di Đình:“Mẫu thân, cũng không biết Hoàng Thượng xảy ra chuyện gì, giống như vô cùng tin tưởng Mai Ngọc Dương vậy! Ngày đó Hiền vương bị thương, ngự y còn đang ở bên cạnh, nhưng Hoàng Thượng lại để Mai Ngọc Dương đến chữa trị. Đáng giận nhất chính là, nàng ta còn chữa khỏi.
Quận chúa Di Đình như gặp phải kẻ thù lớn: “Thật sự là thật? Đồ tiểu tiện nhân này, không ít thủ đoạn".
“Mà lại Sơn Vương còn hướng về nàng ta nữa. Nữ nhi chẳng qua thấp giọng mắng nàng ta một câu, vậy mà Sơn Vương hung hàng cảnh cáo con, còn nói với con, lần này Lanquý phi xảy ra chuyện, công lao là ở trên người nàng ta, thế nhưng nàng ta lại không nhìn Ngũ vương phủ vừa mắt, đi lại gần với Lạc phi và Hạ quý phí, tự mình bố trí không ít.
“Lẽ nào lại như vậy!”
Quận chúa Di Đình nheo mắt lại, cười lạnh một tiếng: “Không ra dáng vẻ nữ nhi gì cả, còn không phải do người làm nương không có dạy tốt. Đi, gọi Trần phu nhân đến đây, bản quận chúa có chuyện tìm bà ta!”
Lúc Trần phu nhân đến, như là giẫm trên băng mỏng. Thường ngày trong phủ đụng tới vị quận chúa này, bà có thể tránh liền tránh. Nhưng đột nhiên gọi bà qua, còn nghe người ta nói hôm nay tâm tình quận chúa không tốt, bà ta không hiểu gì, liền sợ hãi. Trần phu nhân vào trong viện, nhìn thấy Mai Ngọc Linh cũng ở đó, nặn kéo một nụ cười. “Quận chúa, Ngũ vương phi, không biết tìm thiếp thân là có chuyện gì?”
Trần phu nhân nghe xong liền hiểu rõ ràng đây là cố ý gây sự, cười khổ một cái: “Là nha hoàn đã làm sai chuyện, thiếp thân nhất định trở về dạy dỗ nàng ta".
“Nha hoàn bên cạnh người làm sai không có ít chuyện, theo bản quận chúa nhìn, không dạy dỗ một, người sẽ không nhớ lâu".
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.