Chương trước
Chương sau
Liên tiếp mưu hại hai vị hoàng tử là chuyện lớn, Chiêu Vũ Đế không có khả năng dễ dàng bỏ qua.
Nay tất cả những căn cứ chính xác đều nhằm vào lão đại làm, trong lòng hắn dù không nguyện ý tin tưởng nhưng cũng phải cho mọi người một lời nói công bằng.
Ánh mắt phức tạp nhìn Dạ Lăng Thiên An và An Vương Phi: “Trẫm đã thông báo cho Ninh thân vương rồi, hai người các người hãy đến Đại Tông Chính Viện cảnh tỉnh lại đi.”
Nhắc tới địa phương kia, da đầu Mai Ngọc Dương run lên.
Cảnh tỉnh con khỉ, nếu đến nơi đó thì không tội cũng bị buộc thành có tội.
An Vương khóc đỏ mắt: “Phụ hoàng nếu không tin nhi thần, nhi thần tình nguyện lấy cái chết để chứng minh trong sạch, cần gì phải ép buộc như vậy".
An Vương Phi thống khổ nhắm mắt: “Cả nhà nhi thần luôn hết lòng trung thành với phụ hoàng, cũng không làm chuyện hại người sau lưng, từ nhỏ gia huấn là đường đường chính chính làm người, tuyệt không để tổ tiên hổ thẹn. Nay bị người ta hãm hại như vậy, thật sự là…”
Mai Ngọc Dương bị giọng nói bi thương của nàng lôi cuốn, trong lòng cũng không biết là tư vị gì.
Sự tình sao lại biến thành như vậy, nếu thật sự do Nhị hoàng tử làm, vậy thì tâm kế người kia thật sự quá sâu.
Bất động thanh sắc vứt bỏ tất cả hiềm nghi, nhân chứng vật chứng đều an bài rõ ràng, thủ đoạn này thật khiến người khác sợ hãi.
Ngay cả Mai Ngọc Dương ngàn lần cũng không tin chuyện này cho Đại hoàng tử làm, bọn họ bị mang đi là chuyện ván đã đóng thuyền.
Cùng lúc đó, Lạc tần cũng không ổn, bị giam lỏng trong tẩm cung, nửa bước cũng không thể đi ra ngoài.
Ra khỏi Ngự Thư phòng, Dạ Lăng Bắc Sơn đi theo hoàng hậu đến Tề Ngô điện.
Hoàng hậu nhìn thấy hắn tâm sự nặng nề, không khỏi nhướng mày: “Con thay Đại hoàng tử tiếc hận”
“Nhi thần cảm thấy không phải huynh ấy”
“Thế nhưng chứng cớ vô cùng xác thực, chỉ dựa vào cảm giác thì không tính, vĩ âm thảo đã tìm được, không phải bọn họ thì là ai”
Hắn trầm giọng hỏi: “Nếu như cố ý hãm hại thì sao ạ? "
Hoàng hậu do dự nhìn hắn một cái: “Con có người hoài nghi”
Dạ Lăng Bắc Sơn nghĩ nghĩ, vẫn là lắc đầu.
Vu khống, dù trong lòng hắn hoài nghi nhị ca nhưng cũng phải tìm được chứng cớ, nếu không thì sẽ rước họa vào thân. Huống chi tất cả mọi việc đều có chuyện ngoài ý muốn, nếu thật sự là do Đại hoàng tử làm, nhưng vì bản thân mà lôi kéo người vô tội xuống nước, hắn càng thêm không muốn.
Trong thời gian chờ Dạ Lăng Bắc Sơn thì Mai Ngọc Dương đi theo Dạ Lăng Chi nguyệt đi Minh Nguyệt Cung của Song phi thỉnh an, đại nha hoàn trong cung đi ra hành lễ: “Vương gia, Vương Phi hôm nay dừng bước ở đây, đợi sau khi nương nương ngủ trưa xong hãng quay lại".
Dạ Lăng Chi nguyệt cười khổ một tiếng: “Muốn gặp mẫu phi cũng không dễ dàng".
Nha hoàn hé miệng cười: “Xem Vương gia nói này, chỉ cần có tâm thì sao lại không gặp được.”
Hai người không gặp được người, khi quay về Mai Ngọc Dương nhịn không được nói: “Ta bây giờ có chút hiểu được vì sao mẫu phi muốn tránh tị hiềm không ra, vốn tưởng rằng Lạc tần nương nương đã điệu thấp, vậy mà còn có thể thay người chịu tiếng xấu cho người khác."
“Trong cung chính là như vậy, người lừa ta gạt, vĩnh viễn cũng không có hồi kết “
“Chẳng lẽ vốn không có biện pháp cứu bọn họ sao? Chuyến này đi này của đại ca đại tẩu, ta thật sự lo là sẽ bị vu oan giá hoạ.”
Mai Ngọc Dương nhớ lại lời của Hạ phi lúc nãy, bỗng nhiên kéo tay Dạ Lăng Chi nguyệt : “Vừa mới nãy Hạ phi nương nương có phải nói vĩ âm thảo sinh trưởng dưới tầng cây?”
Dạ Lăng Chi nguyệt gật gật đầu: “Làm sao vậy, có vấn đề sao?”
“Chúng ta có thể đến vườn hoa đó xem được không?”
Thấy nàng nói như vậy, khả năng là có phát hiện khác, Dạ Lăng Chi nguyệt vội vàng mang theo nàng đến đó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.