Chương trước
Chương sau
Quan sát kỹ thì thấy đó là tổ ong vò vẽ vừa mới bị bắn trúng. Mà hiện tại một đoàn ong vò vẽ đang anh dũng bay về phía bọn họ, nhìn điệu bộ giống như muốn tìm người tính số.
Đôi mắt Mai Ngọc Dương đột nhiên căng thẳng, không nghĩ nhiều liền cởi áo choàng khoác lên đầu Dạ Lăng Bắc Sơn , che chắn đầu và cổ hắn một cách kỹ lưỡng.
Tầm mắt Dạ Lăng Bắc Sơn tối sầm lại, vừa định giãy dụa để Mai Ngọc Dương áp vào lồng ngực mình liền bị nàng ngăn cản. Nàng đè lại động tác của hắn : “Đừng nhúc nhích, muội không sao”
Chờ nàng nói xong, một đàn ong vò vẽ bay đến bên người họ, Dạ Lăng Bắc Sơn càng lo lắng hơn: “Muội đừng quan tâm huynh, chạy đi.”
Ai ngờ đàn ong vò vẽ thấy Mai Ngọc Dương chúng dừng lại ở không trung, không dám tiến tới gần.
Nàng nhíu mày, bất mãn trừng mắt nhìn đám ong kia:" Tổ ong cũng không phải là do bọn ta chọc vào, chúng mày bay đến hướng này làm gì.”
Con ong chúa dẫn đầu khẩn trương kêu vo ve, người khác nghe không hiểu, nhưng nàng lại có thể hiểu, đàn ong vò vẽ này đang nói: “Mùi hương trên người công tử này hấp dẫn chúng tôi tới đây".
Mùi hương?
Mai Ngọc Dương mở to đôi mắt nhìn túi hương treo trên thắt lưng Dạ Lăng Bắc Sơn , nhanh nhẹn giật túi hương mở ra xem, đàn ong càng kích động kêu to hơn.
Nàng tức giận phất tay, cảnh cáo nói: “Không được tiến đến dù chỉ là nửa bước, nếu không ta sẽ giết chết các ngươi!”
Đàn ong vò vẽ chỉ biết phẫn nộ rồi quay đầu bay về.
Dạ Lăng Bắc Sơn vốn dĩ rất lo lắng, không ngờ sau khi lấy áo choàng ra khỏi người, đám ong vò vẽ kia đã sớm đi xa, Mai Ngọc Dương lại bình an vô sự. “Muội, vừa rồi muội nói chuyện với ai, chẳng lẽ là đàn ong vờ vē?”
“Không có, là muội lẩm bẩm một mình, so với huynh thì có lẽ dáng vẻ của muội đáng sợ hơn, nên chúng bị dọa sợ bỏ đi.”
Mai Ngọc Dương nói xong ngửi ngửi một hơi: “Tam ca, túi hương này là ai cho huynh ”
“Đại sư Huyền Trang. Làm sao vậy? Bên trong chỉ có cây ngải cứu thôi, ông ấy nói đeo cái này có thể an thần, trừ tà “Cây ngải cứu?”
Nàng đem thứ trong túi thơm lấy ra: “Không, đây là có âm vĩ, không phải là loại có thể trừ tà, nhưng lại có tác dụng trêu hoa ghẹo nguyệt. Đám ong vừa rồi chính là gửi được mùi hương của túi thơm này mà muốn công kích huynh ”
Sắc mặt Dạ Lăng Bắc Sơn liền thay đổi. “Không có khả năng, huynh tin tưởng đây là túi hương đựng cây ngải cứu, thái y cũng đã xem qua. Đưa cho huynh ngửi thử”
Hắn đưa lên chóp mũi gửi một lúc lâu: “Không phải mùi hương này, mùi hương này so với mùi cây ngải cứu khác nhau, xem ra đã có người đánh tráo"
“Ai đã động vào túi hương của huynh, chẳng trách vừa rồi muội cũng gửi được mùi hương khá nồng, lúc trước khi ngồi trên xe ngựa không hề gửi thấy, nhất định là sau khi tiến cung mới bị đánh tráo, huynh có ấn tượng gì không”
Đôi mày Dạ Lăng Bắc Sơn nhíu lại: “Vừa nãy khi ở trong cung Thái hậu, có một cung nữ làm đổ ấm trà lên người huynh, sau đó huynh liền đi thay trang phục.”
“Ai hầu hạ huynh thay quần áo?”
Mai Ngọc Dương sửng sốt một chút, nàng cũng đã ở chung với mama vài lần, cảm thấy bà ấy rất tốt, cũng không phải người có tâm địa ngoan độc.
Hơn nữa bà cũng chính là người đi theo bên cạnh hầu hạ Thái hậu, Thái hậu lại quan tâm đến đứa cháu trai này như vậy, sao có thể để cho người khác hại hắn. “Cũng có thể là một cung nữ nào đó nhân dịp mama không để ý mà động tay động chân, người làm nghiêng chén trà vào người huynh cũng rất khả nghi.”
Tuy nói ra những lời như vậy nhưng Mai Ngọc Dương vẫn rất lo lắng, cũng không xác định được cụ thể ai mới là người đáng khả nghi nhất.
Giọng nói của Mai Ngọc Dương nhỏ đi vài phần. “Vừa rồi có người nhân cơ hội chúng ta không để ý mà đánh lén tổ ong vò vẽ, trước đó còn thay đổi túi hương trên người huynh, những hành động này hiển nhiên là đang nhằm vào huynh. Nếu bị một con ong vò vẽ trích không có gì đáng lo ngại, nhưng nhiều con đồng thời trích lên người, nọc độc của ông tích tụ lại có thể khiến huynh chết ngay lập tức.”
Vẻ mặt hắn trầm xuống, đáy mắt hiện lên một tia thê lương .
Hiện tại hắn đã là thái tử điện hạ với thân thể không khỏe mạnh, phải ngôi trên xe lăn không khác gì một phế nhân, thế nhưng vẫn có người không chịu buông tha “Việc này trước tiên đừng để lộ ra ngoài".
Hắn liếc mắt nhìn Mai Ngọc Dương một cái: “Bởi vì chúng ta cũng không có chứng cứ xác thực, chỉ dựa vào một túi hương mà giằng co qua lại có khác gì phí công vô ích, hơn nữa cũng không biết người ra tay là ai, có khác gì đánh động rắn trong hang”
Vẻ mặt nàng hiện lên nét ưu tư, ánh mắt Dạ Lăng Bắc Sơn lại ôn hòa nhìn nàng: “Đừng sợ, huynh sẽ nhờ mẫu hậu đi thăm dò chuyện này.”
Vì không muốn làm mất bằng chứng, cũng lo lắng đàn ong và vẽ sẽ quay lại tấn công Dạ Lăng Bắc Sơn, Mai Ngọc Dương kiên quyết mang túi hương bên người.
Dù sao ong vò vẽ cũng không dám động vào nàng.
Hai người mang theo tâm trạng nặng nề trở về ngự hoa viên, Dạ Lăng Chi nguyệt vốn dĩ có chút không yên lòng, đột nhiên lại thấy hai người bọn họ cùng nhau tiến vào trong lòng lại càng thêm nghi hoặc
Sở băng giống như không biết, nhỏ giọng hỏi: “Ơ, chiếc áo choàng trên tay Tam ca nhìn vô cùng quen mắt, hình như là của Vương phi”
Dạ Lăng Chi nguyệt không khỏi liếc nhìn một cái, lập tức liền nhận ra, sắc mặt càng thêm âm trầm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.