Chương trước
Chương sau
“Vương gia tha mạng, tha mạng! Tiểu nhân uống nhiều rượu lên đầu óc không tỉnh táo mới nói những lời hàm hồ như vậy, thật sự không có ý định mạo phạm Vương gia, van cầu Vương gia tha tội, giữ lại cái mạng nhỏ này cho tiểu nhân đi.”
Mai Ngọc Dương đương nhiên muốn giết bọn họ, nhưng mà đột nhiên lại nghĩ đến một chuyện khác.
Nàng không khỏi cúi thấp người xuống, ghé vào tai Dạ Lăng Bắc Sơn nói nhỏ: “Trước hết giải quyết vấn đề trên người huynh trước, không nên tùy tiện sát sinh. Chuyện này cứ để muội giải quyết, được chứ?”
Dạ Lăng Bắc Sơn bình tĩnh nhìn nàng, gật đầu.
Tuy rằng không giết bọn họ nhưng Mai Ngọc Dương cũng sẽ không như vậy mà buông tha.
Nàng lấy trong ống tay áo ra mấy viên thuốc rồi nhét vào miệng đám người đó.
Chỉ trong chốc lát liên thấy thân thể bọn họ run lên, thế nhưng không thể động đậy.
Tay chân bọn họ nằm úp sấp nhưng vẫn không thể nhúc nhích, dáng vẻ không khác gì con cóc, thật đáng ghê tởm.
Mấy người kinh hãi nhìn Mai Ngọc Dương “Vương phi đã cho chúng ta ăn cái gì, vì sao chúng tôi không thể động đậy được".
“Không phải nói không đi được chính là một căn bệnh quỷ quái sao? Không bằng các người nói cho bản cung biết xem, các người đang mắc bệnh gì đi!”
“Tiểu nhân, tiểu nhân không bị bệnh, chính là viên thuốc kia... "
Mai Ngọc Dương hừ một tiếng: “Các người cũng biết đó là viên thuốc kia đang phát tác, có thể thấy được thiên hạ to lớn, chỉ cần ta muốn các người bị liệt có rất nhiều thủ đoạn! Đừng nói là không thể động đậy, mà ngay cả việc đưa các người đi gặp diêm vương bản cung cũng có hàng trăm biện pháp”
“Các người không biết nguyên nhân, chân tướng mà đã phỏng đoán lung tung, đúng là ngu xuẩn, cũng không sợ miệng lưỡi mình bị thối rữa!”
Thì ra vừa rồi nàng bởi vì bọn họ nói bản thân hắn mắc căn bệnh quái ác lên luôn canh cánh trong lòng, Dạ Lăng Bắc Sơn nhẹ nhàng hạ tầm mắt, trong lòng như được rót một dòng nước ấm. “Giang Đông , cắt lưỡi bốn người này đi cho ta, đánh gãy tay chân, nhớ kỹ, đừng làm dơ bẩn nơi này!”
Giang Đông chấp tay lĩnh mệnh: “Dạ, Vương phi.” không để ý đến những người nằm rạp trên mặt đất thống khổ van xin, giây tiếp theo Mai Ngọc Dương liền quay sang tươi cười với Dạ Lăng Bắc Sơn , thoải mái mà giúp hắn trở về: “Tam ca, vừa nãy nói đến đâu rồi, vị nữ tử mặc váy hồng kia cũng thật sự rất tuyệt, quay lại thưởng tiền cho nàng ta được chứ?”
Dáng vẻ hiện tại của Mai Ngọc Dương so với sự âm hiểm vừa rồi quả thực không có nửa điểm giống nhau, giống như nữ tử vừa rồi cùng nàng của hiện tại không phải là một người.
Dạ Lăng Bắc Sơn biết nàng không muốn phá hủy tâm tình tốt của hắn, sự tức giận lúc trước đã được dập tắt phân nửa .
Hắn ôn nhu lên tiếng: “Được, vậy thì thưởng nhiều cho nàng ta một chút.”
Dạ Lăng Chi nguyệt để thanh kiếm lại chỗ cũ, cả người có chút ngây ngẩn.
Hắn thật sự không ngờ đến Mai Ngọc Dương lại có một mặt tàn khốc như vậy, càng không ngờ đến nàng có thể cầm kiếm đi tìm người khác tính sổ .
Gặp phải loại chuyện này, không phải đều là nam tử xông lên phía trước sao. Không ngờ nàng lại gan dạ đứng lên, không có chút nhát gan nào.
Nếu đổi lại người bị nói là hắn, nàng cũng sẽ vì hắn mà ra mặt sao?
Ngồi bên cạnh, Sở băng có chút sợ hãi, hai mắt hướng về phía hắn, nhỏ giọng nói: “Vương gia, những người đó thật sự sẽ bị cắt lưỡi, đánh gãy tay chân sao, có nhất thiết phải tàn nhẫn như vậy không.”
Lần đầu tiên trong đời, Dạ Lăng Chi nguyệt nhìn nàng ta bằng ảnh mắt không tán đồng.
Ánh mắt Dạ Lăng Chi nguyệt rất bình thản, nhưng lại lộ ra tia nguy hiểm, hắn nhẹ giọng nói: “Không tàn nhẫn, chết không đáng tiếc” Sở băng ngẩn ra, có chút ảo não, bản thân nói thêm một câu, ngược lại chính là vẽ dần thêm chân".
Khi trở lại Tứ vương phủ, Chu An bẩm báo nói: “Mới vừa rồi trong cung truyền lời, nói là ngày mai có cúc yến, thỉnh Vương gia, Vương phi, Sườn phi vào cung dùng cơm trưa "
Bởi vì tam vương gia ở Tứ vương phủ, Chu An còn nói: “Người đến truyền tin còn nói, Thái hậu cùng hoàng thượng rất nhớ Tam điện hạ, mọi người rất hy vọng ngài có thể đến tham dự Nhưng nếu như thân thể ngày không khỏe cũng có thể không đi".
Từ sau khi thành hôn, đây là lần đầu tiên Mai Ngọc Dương tham gia loại yến hội này, không hiểu biết quá nhiều về tình huống cụ thể.
Nàng không nhịn được mà hỏi Mộ Dung Bắc Hải: “Tam ca có muốn đi hay không?”
Hắn hỏi ngược lại: “Muội cảm thấy có thể sao?”
“Nếu là đi ngắm hoa, vậy không phải làm nhiều nghi lễ phiền phức, không quá mệt, thật ra có thể đi chơi một chút.”
Dạ Lăng Bắc Sơn ừ một tiếng, xem như đã đồng ý.
Mai Ngọc Dương có chút cao hứng, xem ra chuyện đêm nay không tạo thành bóng ma tâm lý trong lòng hắn. Hắn đồng ý ra khỏi phủ, chứng minh tâm tình vẫn có phần tích cực. “Đi thôi.”
Nàng giúp hắn đẩy xe lăn: “Thời gian không còn sớm nữa, huynh nên đi nghỉ ngơi.” Đứng ở phía sau, Dạ Lăng Chi nguyệt nhìn bóng dáng hai người họ xa dần có chút sững sờ.
Đôi mắt Sở băng hiện lên tia hiểm độc nhưng lại nở một nụ cười rạng rỡ: “Không thể ngờ được Vương phi cùng Tam ca lại hợp nhau như vậy, mọi chuyện đều đặt Tam ca lên đầu, mới qua vài ngày đã trở lên thân thiết như vậy”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.