“Xem ra trẫm đến rất đúng lúc.”
Hắn còn bước đến trước bàn nói với nàng: "Cùng ăn đi.”
Yến Xu: “???”
Hóa ra là đến ăn chực sao?
Nàng không có lựa chọn nào khác đành phải bước đến.
Nhẫn Đông vội chạy đi lấy thêm bát đũa, vừa định rời đi, lại thấy Phú Hải không ngừng nháy mắt ra hiệu nhìn nàng ta, rồi lại nhìn đôi đũa bạc trên bàn.
Nhẫn Đông mãi mới hiểu ra được, là muốn nàng ta gắp thức ăn cho các chủ tử sao .
Ông trời ơi!
Từ trước đến nay chủ tử ăn cơm không cần nàng ta giúp đỡ, hôm nay lại phải gắp thức ăn cho Hoàng Thượng? Nếu điều này vô tình làm bệ hạ không vui, liệu có bị chém đầu không đây hu hu hu…
Vũ Văn Lan cảm nhận vô cùng ồn ào, bèn giơ tay nói: “Để trẫm tự làm.”
Nhẫn Đông vui mừng khôn xiết, như trút được gánh nặng bước sang một bên.
Mùi hương trên chóp mũi càng ngày càng nồng, Yến Xu không nhịn được mà bất giác nuốt nước miếng vài lần.
Nếu không phải Hoàng Đế đang ở bên cạnh, nàng đã ăn sạch từ lâu rồi!
Nhưng có vẻ như Hoàng Đế không ngửi thấy mùi thơm, cầm chiếc đũa nhưng không hướng vào trong nồi, mà chậm rãi hỏi nàng: "Trước kia ngươi ở quê thường ăn gì?"
Yến Xu đành phải nói: “Quê thần thiếp ở An Đức, không bằng chốn Kinh Thành giàu có và đông đúc này. Mọi người thường ăn những thứ chế biến bằng bột mì là chính, như là mì sợi, sủi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-cua-tram-rat-thich-hong-hot/2443070/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.