Chương trước
Chương sau
Vũ Văn Lan thản nhiên nói với Thái hậu: "Một chút chuyện nhỏ mà cũng truyền đến chỗ người sao? Không biết là ai nhiều chuyện, khiến mẫu hậu lo lắng."
Thái hậu nói: "Ai gia cũng là vô tình nghe được, bệ hạ không có việc gì thì tốt rồi, sau này vẫn phải cẩn thận một chút."
Vũ Văn Lan đồng ý, lại nghe thấy Thái hậu thở dài trong lòng: [Một người, hai người đều đến đây, không phải là đến thăm dò tin tức chứ?]
Vừa nghĩ thầm xong, lại có cung nữ đưa chén thuốc mới sắc tiến vào, nữ quan Trúc Thư của Thái hậu đang định nhận lấy, lại bị Chu quý phi giành lấy, bưng lên phía trước nói: "Thần thiếp hầu hạ Thái hậu uống thuốc."
Thái hậu không có cách nào từ chối, để nàng ta tùy ý bón thuốc.
Một bên, Ninh Phi hừ lạnh trong lòng: [Làm như người khác không biết hai người là cô cháu không bằng? Bày đặt xum xoe]
Lệ Tần chế giễu theo: [Chu quý phi biết bón thuốc sao, đừng có làm bỏng Thái hậu!]
An Tần thì đang hâm mộ: [Khi nào có thể đến lượt mình đây?]
Vũ Văn Lan không lạ gì mấy người kia, chỉ hiếu kỳ nhìn Yến Xu.
Vì nàng cấp bậc thấp lại đứng hơi xa, nghe không rõ lắm trong lòng đang suy nghĩ gì. Hắn lặng lẽ dịch chân ra ngoài, rốt cục nghe rõ ràng: [Thái hậu uống thuốc xong là có thể khỏe lại không? Hoàng đế có trở về với mình không? Đêm nay còn có cơ hội đòi tiền không?]

Vũ Văn Lan: " …"
Thời gian khoảng một chén trà, cuối cùng Thái hậu cũng uống thuốc xong, nhưng lông mày vẫn nhíu lại, dáng vẻ thống khổ, miễn cưỡng giơ tay lên nói: "Các ngươi đều lui ra đi, bệ hạ cũng đi nghỉ ngơi sớớm đi."
Chu quý phi lại xum xoe lần nữa: "Đêm nay thần thiếp ở lại trông coi Thái hậu."
Nih Phi nói theo: "Vừa rồi Quý phi bón thuốc cũng rất vất vả, hay là để thần thiếp ở lại đi."
Vũ Văn Lan nhìn cũng khó chịu, dứt khoát nói: "Tất cả lui ra đi, tối nay trẫm ở lại đây trông coi mẫu hậu."
Đám người đành phải tuân theo, hành lễ với hai mẫu tử, lần lượt rút lui ra khỏi điện.
Chu quý phi lại mắng trong lòng: [Tiện nhân, có tư cách gì tranh giành với ta!]
Ninh Phi thì cười lạnh: [Dù ngươi muốn xum xoe cũng không có cơ hội!]
Vũ Văn Lan lại nhìn về phía Yến Xu.
Chỉ thấy dáng vẻ của nàng nhu thuận giống thỏ trắng, trong lòng lại nói: [Xong rồi, hắn không trở về với ta, tiền kia tám phần là đổ xuống sông xuống biển! Thật vất vả mới thắng một lần mà!]

Vũ Văn Lan: "..."
Thật sự cố chấp như vậy sao? Hay là ngày mai gọi người đưa cho nàng đi?
Một đêm trôi qua.
Ngày hôm sau có một triều hội nhỏ, trọng thần trong triều đều tham dự, Vũ Văn Lan mặc cửu long bào, thần sắc nghiêm túc, vừa lên đến đã lập tức hỏi thăm tiến triển trận tuyến rơi ở Xuyên Kiểm.
Thông Chính sử của Tây Nam tấu bẩm: "Khởi bẩm bệ hạ, sáng nay tiền từ quốc khố và lương thảo đã đưa tới Tây Nam, các châu phủ đã phái người đến nhận, trước mắt ở đó tuyết đã ngừng rơi, tình hình hiện tại đang chuyển biến tốt đẹp."
Xem như một tin tốt, Vũ Văn Lan lại hỏi Bộ Binh: "Đại doanh của Tây Nam như thế nào rồi?"
Thượng thư Bộ Binh trả lời: "Tướng sĩ trong doanh trại sẵn sàng trận địa, có thông tin là vì bão tuyết mấy ngày nay, cũng có không ít vùng của Thổ Phiên gặp nạn, trước mắt cũng không có gì thay đổi, bệ hạ yên tâm."
Vũ Văn Lan gật đầu. Lại thấy Sài Vi Trung - Thị lang Binh bộ bước ra khỏi hàng nói: "Khởi bẩm bệ hạ, Tiền Phong Doanh và Hộ Quân Doanh ở ngoại ô kinh thành đã huấn luyện được hơn một tháng, không biết ngày mai có cử hành Băng Hí như thường lệ không ạ?"
Cái gọi là Băng Hí chính là một hoạt động quan trọng vào ngày mùa đông trong cung.
Gọi là “Hí” thực chất là diễn tập, là kiểm duyệt các loại kỹ năng, chiến thuật tác chiến của binh lực trong mùa đông của Hoàng cung, thường tổ chức vào ngày mười lăm tháng chạp âm lịch hàng năm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.