Đường đường là một Quân vương sao có thể chịu nổi bị người oán trách như thế, Vũ Văn Lan lập tức nói với Phú Hải: "Để cho người đưa mấy đĩa thịt dễ đến đây."
Nói xong, vừa nhìn nha đầu đang xoa trán âm thầm oán trách mình, hỏi: "Còn muốn ăn cái gì nữa?"
Yến Xu sửng sốt một chút, vốn dĩ còn muốn dè dặt một chút, cười nói: "Thần thiếp cũng không muốn ăn cái gì cả, theo ý bệ hạ là được."
Nhưng trong lòng lại điên cuồng kêu gào, [Thịt viên! Ta muốn ăn thịt viên!]
Vũ Văn Lan nhìn về phía Phú hải: "Lại thêm một đĩa thịt viên."
Yến Xu:"???"
Tình huống gì đây? Sao hắn cũng muốn ăn thịt viên?
Trùng hợp như vậy sao?
Chẳng qua nàng còn muốn ăn thịt chiên, là loại thịt chiên mới chiên, trong mềm ngoài giòn, thật tuyện.
Vũ Văn Lan lập tức nói: "Lại thêm một đĩa thịt chiên, mới chiên."
Yến Xu: "???"
Đây chẳng lẽ chính là thần giao cách cảm?
Đang lúc mơ màng, lại thấy hắn ung dụng nhìn đến, lại hỏi: "Vẻ mặt này là làm sao? Không muốn ăn?"
"Không không, không phải."
Yến Xu vội vàng lắc đầu: "Chẳng qua thần thiếp chỉ cảm thấy bệ hạ thật biết gọi thức ăn, quả thật mấy món này đều rất ngon."
[Nếu lại thêm mì cán nữa thì càng tốt, mì cán ăn với canh thịt dê, thật là tuyệt phối!]
"Lại cho thêm một ít mì cán."
Lập tức nghe hắn nói.
Yến Xu: "???"
Đây rốt cuộc là tình huống gì???
Tại sao món ăn mà nàng nghĩ lại giống với hắn như vậy???Chẳng lẽ hắn có thuận đọc được suy nghĩ???
Vũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-cua-tram-chi-muon-an-dua/459768/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.