Chương trước
Chương sau
Người tới là Vương Chiêu nghi.
Ngoại trừ chính nàng ta, phía sau còn có hai cung nữ và ba thái giám đi theo, chiến trận không nhỏ.
Nhẫn Đông dẫn theo Liên Tâm cùng Tiểu Đông Tử ra ngoài kiểm tra, không khỏi có chút mơ màng.
Nhưng mấy người nhớ tới lời căn dặn của Yến Xu, thử nói chuyện hòa nhã với đối phương: "Chiêu nghi nương nương, chủ tử của chúng ta đã ngủ rồi, trời tối như vậy rồi, có chuyện gì thì ngày mai nói sau được không?"
Lại thấy Vương Chiêu nghi cười kì lạ: "Ngủ rồi? Không thể nào, mới vừa rồi còn có người nghe thấy trong phòng nàng có âm thanh của nam nhân mà."
Cái gì? Nam nhân?
Nhẫn Đông vội la lên: "Sao Chiêu nghi có thể bôi xấu trong sạch của chủ tử chúng ta như vậy? Hậu cung này làm sao có thể có nam nhân?"
Nhẫn Đông giận đến mức nhất thời quên nhẫn nhịn: "Người đây là không duyên đổ bát nước bẩn lên người khác."
Vương Chiêu nghi nhìn một người bên cạnh: "Ta cũng không phải nói không có căn cứ, là người của Vĩnh Ninh điện các ngươi chính tai nghe thấy."
Nhẫn Đông nhìn theo, lại nhìn thấy Tiểu Xuân Tử của Vĩnh Ninh điện đang ngập ngừng cúi đầu đáp lời: "Chính tai ta vừa nghe thấy trong phòng Lý Mỹ nhân có người hắt hơi, rõ ràng là âm thanh của nam nhân."

Nhẫn Đông tức giận mắng: "Uổng công bình thường chủ tử đối đãi với ngươi không tệ, vậy mà ngươi lại ăn cây táo rào cây sung, bôi xấu chủ tử như vậy!"
Vương Chiêu nghi hừ cười: "Có phải bôi xấu hay không, gọi Lý Mỹ nhân tự mình đi ra chứng minh một chút không phải là được sao? Hoặc là mở cửa ra, chúng ta đi vào?"
Vừa nói xong lại cất giọng gọi: "Lý Mỹ nhân, đã lúc này rồi, giấu cũng không có chỗ mà giấu, còn không mau đi ra?"
Cùng lúc đó, An tần và Chu Quý phi cũng vội vàng chạy tới Vĩnh Ninh điện.
"Nhanh chân chút!" Chu Quý phi liên tục thúc giục cung nhân khiêng kiệu.
Tới trễ một bước, nếu Vương Chiêu nghi không giữ được hiện trường, thời cơ quý báu này không phải lãng phí một cách vô ích sao? Tục ngữ nói bắt gian phải bắt cả đôi, tối nay nàng ta nhất định phải hoàn toàn diệt trừ tiểu tiện nhân đó mới được.
Mắt thấy đám người rốt cuộc cũng tới Vĩnh Ninh điện, Vương Chiêu nghi lập tức tiến lên đón: "Quý phi nương nương, người tới rồi."
Tiếng gọi vô cùng lảnh lót.
Trong phòng, Yến Xu nhìn Vũ Văn Lan đầy khó xử: "Bệ hạ, Qúy phi cũng tới, bệ hạ còn có thể đi được không?"
Nếu bây giờ hắn rời đi, bỏ lại nàng ở đây, còn không biết Chu Quý phi sẽ ầm ĩ như thế nào.

Nhưng nếu hắn không đi, đối phương thật sự đạp cửa xông vào, vậy tình cảnh không phải càng lớn hơn sao?
Đây đúng là người ngồi ở trong nhà còn bị nồi từ trên trời đập trúng, đang êm đẹp nàng có trêu ghẹo ai đâu?
Tại sao không báo hiệu trước đã gặp phải Tu la tràng rồi?
Vũ Văn Lan nhận ra ý ghét bỏ nồng nặc, rũ mắt liếc nàng một cái.
Chưa kịp nói chuyện, lại nghe Chu Quý phi ở bên ngoài giả vờ hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Vương Chiêu nghi lại lên giọng: "Nương nương, đã quá nửa đêm, nhưng trong phòng Lý Mỹ nhân lại truyền ra âm thanh của nam nhân."
Chu Quý phi giả bộ kinh ngạc: "Lại có chuyện này? Lý Mỹ nhân đâu?"
Vương Chiêu nghi cười trên sự đau khổ của người khác: "Lý Mỹ nhân trốn ở trong phòng không chịu đi ra, không biết có phải là có tật giật mình hay không."
Chu Quý phi vênh váo hống hách: "Không chịu đi ra, vậy thì phá cửa."
Có lời này, hai tên thái giám đi theo Vương Chiêu nghi lập tức tiến lên, đẩy mấy người Nhẫn Đông, Liên Tâm và Tiểu Đông Tử đang chặn ở cửa ra, muốn nhấc chân đạp cửa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.