Đúng là Mục phu nhân không biết người nọ đang ở đâu, nhưng hắn thì lại biết.
Vũ Văn Lan mở miệng nói: “Không còn sớm nữa, chúng ta trở về nghỉ ngơi thôi.”
Nói xong, hắn đang định dắt nàng bước lên xe rồng thì lại bị nàng từ chối khéo: “Mới đầu giờ Tuất thôi mà ạ, vẫn còn chưa tới thời gian nghỉ ngơi, hơn nữa trong Ngự Thư Phòng nhất định đã chất đống không ít tấu chương, thần thiếp nghĩ bệ hạ nên trở về xử lý chúng nó trước đi, chuyện lớn thì chúng ta không nên chậm trễ ạ.”
Vũ Văn Lan: “???”
Hắn nhíu mày: “Ban nãy ai là người vội vàng mời Trẫm ra ngoài, thế mà bây giờ lại thúc giục Trẫm trở về xử lý tấu chương? Nàng dùng xong là vứt à?”
Yến Xu lập tức đỏ mặt, vội nói: “Sao bệ hạ lại nói thế ạ? Thần thiếp nào có ý như thế?”
Khụ khụ, rõ ràng đêm nay còn chưa có dùng mà…
Vũ Văn Lan: “…”
Khụ, nếu đêm nay nàng ấy vẫn muốn “dùng” hắn thì tại sao lại đuổi hắn về cung Càn Minh?
Không phải có câu một khắc đêm xuân đáng giá ngàn vàng ư?
Hắn nhướng mày cười, thấp giọng hỏi: “Trẫm về cung Càn Minh? Vậy còn nàng thì sao? Nàng về điện Cam Lộ một mình không thấy cô đơn à?”
Ai ngờ nàng vẫn hùng hồn đáp: “Nếu là vì chuyện quốc gia đại sự thì thần thiếp có thể nhẫn nại ạ. Hơn nữa sau khi xử lý xong tấu chương thì bệ hạ cũng về bên điện của thần thiếp thôi, không đúng sao?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-cua-tram-chi-muon-an-dua/3522622/chuong-55-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.