Chương trước
Chương sau
Đúng là Mục phu nhân không biết người nọ đang ở đâu, nhưng hắn thì lại biết.

Vũ Văn Lan mở miệng nói: “Không còn sớm nữa, chúng ta trở về nghỉ ngơi thôi.”

Nói xong, hắn đang định dắt nàng bước lên xe rồng thì lại bị nàng từ chối khéo: “Mới đầu giờ Tuất thôi mà ạ, vẫn còn chưa tới thời gian nghỉ ngơi, hơn nữa trong Ngự Thư Phòng nhất định đã chất đống không ít tấu chương, thần thiếp nghĩ bệ hạ nên trở về xử lý chúng nó trước đi, chuyện lớn thì chúng ta không nên chậm trễ ạ.”

Vũ Văn Lan: “???”

Hắn nhíu mày: “Ban nãy ai là người vội vàng mời Trẫm ra ngoài, thế mà bây giờ lại thúc giục Trẫm trở về xử lý tấu chương? Nàng dùng xong là vứt à?”

Yến Xu lập tức đỏ mặt, vội nói: “Sao bệ hạ lại nói thế ạ? Thần thiếp nào có ý như thế?”

Khụ khụ, rõ ràng đêm nay còn chưa có dùng mà…

Vũ Văn Lan: “…”

Khụ, nếu đêm nay nàng ấy vẫn muốn “dùng” hắn thì tại sao lại đuổi hắn về cung Càn Minh?

Không phải có câu một khắc đêm xuân đáng giá ngàn vàng ư?

Hắn nhướng mày cười, thấp giọng hỏi: “Trẫm về cung Càn Minh? Vậy còn nàng thì sao? Nàng về điện Cam Lộ một mình không thấy cô đơn à?”

Ai ngờ nàng vẫn hùng hồn đáp: “Nếu là vì chuyện quốc gia đại sự thì thần thiếp có thể nhẫn nại ạ. Hơn nữa sau khi xử lý xong tấu chương thì bệ hạ cũng về bên điện của thần thiếp thôi, không đúng sao?”

Chậc, chủ yếu là nàng đang sốt ruột muốn biết Khương ngự y định chữa cho Nghê Hướng Vãn như thế nào.

Cho dù không thể xem trực tiếp tại hiện trường thì ngồi trong điện đớp dưa cũng được mà, hơn nữa nàng có linh cảm là nếu cứ theo đà này thì quyển chàng trai trung thành và người góa phụ sắp lên kệ được rồi đó, nàng phải tranh thủ trau chuốt lại cốt truyện mới được.

Còn có Trâu đại nhân nữa, ông ấy vẫn còn đang khổ sở “tị nạn” bên trong viện Hàn Lâm chưa được về nhà kia kìa.

Nghĩ đến đây, nàng lập tức hành lễ với Vũ Văn Lan: “Thần thiếp về trước đây ạ.”

Nói xong lập tức đi nhanh về phía điện Cam Lộ.

Vũ Văn Lan: “…”

Nàng ấy chỉ biết nghĩ đến việc Trâu Mặc Trung không thể quay về nhà, thế còn hắn thì sao?

~~

Trong cung Từ An, tuy đang ôm một bụng câu hỏi nhưng Thái Hậu chỉ đành ém nó xuống, sau đó ngồi xuống bên cạnh Mục phu nhân nhìn Khương ngự y chẩn trị cho Nghê Hướng Vãn.

Chỉ thấy Khương ngự y lấy một ít máu từ cổ tay của Mục phu nhân, sau đó pha nó với nước thuốc được sắc từ mười vị dược liệu rồi cẩn thận đút cho Nghê Hướng Vãn uống, sau đó lại bắt đầu ghim kim vào một số huyệt chính của cô bé.

Không qua bao lâu, trong miệng và mũi của Nghê cô nương đột nhiên chảy ra một ít máu đen.

Hai người họ nhìn mà hết hồn hết vía, Thái Hậu vội hỏi: “Con bé bị sao thế?”

Khương ngự y nói: “Nương nương không cần lo, đây là biểu hiện bài tiết chất độc của người bệnh thôi, chứng tỏ thuốc bắt đầu có tác dụng rồi đấy ạ.”

Thì ra là thế.

Lúc này Thái Hậu và Mục phu nhân mới hơi yên lòng, nhưng mà ngay sau đó, bọn họ lại nghe Khương ngự y nói: “Do vị cô nương này trúng độc khá nặng cho nên chúng ta còn phải lấy máu thêm vài lần nữa, không biết phu nhân có chịu được hay không?”

Nghe ông ấy nói như thế, Thái Hậu hỏi dồn: “Cụ thể thì còn phải lấy máu thêm mấy lần nữa?”

—— Phải biết rằng Mục phu nhân khá gầy yếu, cảnh Khương ngự ý lấy máu cho bà ấy ban nãy, ai nhìn vào cũng thấy đổ mồ hôi hột thay cho bà ấy.

Khương Niệm Tề thử bắt mạch lại cho Nghê cô nương, sau đó nhíu mày nói: “Một ngày phải lấy chừng hai lần, liên tục như vậy trong ba ngày rồi xem tình hình như thế nào đã.”

Cái gì, một ngày lấy hai lần? Lại còn kéo dài ba ngày liên tiếp?

Thái Hậu sốt ruột nói: “Làm vậy sao mà được?”

Cho dù là một người mẹ cao cả thì Mục phu nhân cũng chỉ là một con người bình thường mà thôi, nếu phải lấy nhiều máu như thế trong ba ngày liên tiếp thì sao mà bà ấy chịu cho nổi?

Khương Niệm Tề lại nói tiếp: “Cho nên thần đang muốn hỏi không biết vị cô nương này có còn người thân ruột thịt nào khác nữa hay không, nếu có thì người đó có thể gánh vác phần nào thay cho phu nhân.”

Ông ấy nói xong, Mục phu nhân lại thử hỏi: “Con bé vẫn còn một người anh, nhưng mà… là cùng mẹ khác cha.”

Khương ngự y lắc đầu: “Nếu cùng cha cùng mẹ thì còn được, chứ cùng mẹ khác cha thì không thể đâu ạ.”

Thái Hậu nghe xong vội vàng nhìn về phía Mục phu nhân, nhưng không chờ bà ấy nói chuyện thì Mục phu nhân đã lên tiếng trước: “Không sao, ta có thể chịu được. Chỉ là lấy máu thôi mà, ta đã khiến con bé chịu nhiều thiệt thòi như vậy, dù có phải rút cạn máu của ta thì cũng không sao hết.”

Nghe bà ấy nói như thế, Thái Hậu chỉ đành nuốt ngược lời muốn nói vào trong bụng.

—— Dù sao đây cũng là chuyện riêng của Mục phu nhân, bà ấy đã không muốn nói về “người kia” thì những người khác cũng không thể ép được.

Cứ như thế, lại một đêm nữa trôi qua, trời còn chưa sáng thì Khương ngự y đã thông báo là cần phải lấy máu tiếp.

Tuy Mục phu nhân đã cố gắng nhẫn nhịn, cũng không hề kêu đau, nhưng chờ lấy xong một chén máu thì mặt bà ấy đã trắng bệch, thậm chí còn suýt ngất xỉu.

Thấy cảnh này, Khương ngự y lắc đầu nói: “Chẳng lẽ cha ruột của vị cô nương này đã qua đời rồi sao? Nếu chỉ dựa vào máu của một mình phu nhân thì e rằng Nghê cô nương còn chưa tỉnh là phu nhân đã không gắng gượng được nữa rồi.”

Sau khi nghe được ông ấy nói như thế xong, Thái Hậu không nhịn được nữa mà lên tiếng quở trách: “Đã đến mức này rồi mà bà còn để ý chuyện đó làm gì? Mau nói cho ai gia biết tên kia đang ở nơi nào, ai gia sẽ cho người đi tìm hắn ta tới đây ngay! Bà nói mình đã khiến Hướng Vãn chịu nhiều thiệt thòi còn gì, chẳng lẽ bà muốn để hai mẹ con cùng chết hay sao?”

Thái Hậu vừa dứt câu thì Mục phu nhân cũng thở dài một tiếng, sau đó nói: “Vâng, vậy xin nương nương hãy giúp thần phụ đi tìm một người…”

~~

Sáng sớm ngày thứ hai, Yến Xu vừa mới tỉnh lại đã nghe thấy hệ thống thông báo:【 Thái Hậu đã cho người đến Minh Châu tìm vị Tông phó tướng kia rồi á bà. 】

Hai mắt Yến Xu sáng rỡ:【 Đã xảy ra chuyện gì hả? Chẳng lẽ Mục phu nhân đã nói chuyện này cho Thái Hậu biết ư? 】

Hệ thống đáp:【 Đúng thế, bởi vì máu của bà ấy không đủ để cứu được con gái, do không còn cách nào khác nên bà ấy phải nhờ Thái Hậu giúp mình đi tìm cha của cô bé. 】

Lúc này Yến Xu mới hiểu đầu đuôi câu chuyện, nhưng nàng lại có chút lo lắng:【 Nhưng lỡ như Tông phó tướng không chịu tới thì sao? Hơn nữa Minh Châu cách kinh thành xa như vậy, cho dù ông ấy có muốn tới thì liệu có tới kịp không? 】

Hệ thống nhanh chóng giải thích:【 Không sao đâu bà, Tông Hưng Hải đã khởi hành từ Minh Châu tới kinh thành rồi. 】

Hở?

Yến Xu sửng sốt:【 Sao lại thế được? Sáng nay Thái Hậu chỉ mới cho người đi tìm, theo lý thì ít nhất cũng phải hai ngày sau lá thư đó mới được gửi tới Minh Châu chứ? 】

Hệ thống trả lời:【 Hôm nay lúc trời còn chưa sáng là lệnh thuyên chuyển nhân sự đã được gửi gấp tới doanh trại tuần tra và phòng thủ bờ biển ở Minh Châu rồi á bà, Tông phó tướng nhận được thông báo xong thì lập tức xuất phát, lúc này đã đi được mấy chục dặm rồi. 】

Lệnh thuyên chuyển nhân sự?

Yến Xu sửng sốt, vì sao tối hôm qua kinh thành lại đưa ra lệnh thuyên chuyển nhân sự?

Chẳng lẽ Hoàng đế biết trước được chuyện này sao?

Cũng không đúng, cho dù hắn có biết trước thì cũng đâu thể biết cha ruột của Nghê Hướng Vãn là Tông phó tướng được?

Mà đã như thế thì sao hắn lại trùng hợp thuyên chuyển đúng người như vậy chứ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.