Chương trước
Chương sau
Có quân vương ra lệnh, ngay buổi trưa hôm đó, tiểu thuyết mới của Yến Xu đã đến tay các tiệm sách trong kinh thành.

Người trong tiệm sách hồ hởi bắt đầu in ấn, đến sáng sớm ngày thứ hai, tác phẩm tâm huyết mới nhất của Tiêu Dao Công Tử là《 Tài Tử Hai Mặt Chết Dưới Nhành Hoa 》 đã bắt đầu bán ra.

Kết quả không cần phải nói, nó lại bị tranh mua đến cháy hàng.

Dù tiệm sách đã in khẩn cấp thêm hai ba lần nhưng vẫn rời vào tình trạng cung không đủ cầu.

Buổi sáng, học sĩ viện Hàn Lâm Trâu Mặc Trung đã thay quân vương nghĩ xong chiếu lệnh, thấy quân vương đang nhàn rỗi, ông ấy nhanh tay móc một tờ ngân phiếu từ trong lòng ngực ra rồi dâng lên: “Bẩm bệ hạ, đây là tiền nhuận bút tháng này của Tiêu Dao Công Tử, nhờ bệ hạ thay thần chuyển cho người ấy ạ.”

—— Theo từng quyển tiểu thuyết liên tiếp trở thành cơn sốt, giá trị con người của Yến Xu cũng tăng theo, hiện giờ mỗi quyển tiểu thuyết của nàng có thể kiếm được tận 50-60 lượng bạc.

Cho nên mỗi tháng, nàng có thể ôm sương sương khoảng 200-300 lượng.

Bởi vì con số khá lớn cho nên rất khó để trả bằng bạc trắng, bởi vậy các tiệm sách đều dùng ngân phiếu để chi trả tiền thù lao.

Vũ Văn Lan nhận lấy, sau đó thuận miệng hỏi: “Tình hình tiêu thụ của quyển sách mới này như thế nào?”

Trâu Mặc Trung đáp: “Bệ hạ đang nói tới quyển 《 Tài Tử Hai Mặt Chết Dưới Nhành Hoa 》 này sao? Đương nhiên là bán đắt như tôm tươi rồi! Ban nãy lúc tiệm sách đưa tiền nhuận bút cho thần có nói qua, đã bán được hơn một ngàn quyển rồi đấy ạ.”

Hơn một ngàn quyển?

Lúc này chỉ mới qua một buổi sáng thôi mà.

Vũ Văn Lan nhướng mày, lại hỏi: “Thế phản ứng của người đọc như thế nào?”

Trâu học sĩ lập tức nói: “Vẫn tốt như mọi lần, tiểu thuyết của Tiêu Dao Công Tử luôn có thể gợi lên ham muốn thảo luận của bá tánh, lần này lại càng là thế, các độc giả đều tấm tắc bảo lạ, nếu không phải trong tiểu thuyết viết ra, đâu có ai nghĩ tới trên đời lại có hạng người hai mặt như thế?”

Khụ khụ, đương nhiên đây chỉ là phiên bản khách sáo, còn suy nghĩ lúc này trong lòng của Trâu học sĩ chính là ——

【 Bọn họ đều đang đoán người này là ai đó bệ hạ ơi! Thậm chí có người còn nghi ngờ nhân vật chính là phò mã của Trưởng công chúa! Bởi vì người nọ vừa là tài tử lại vừa có cơ ngơi bề thế, trời ạ, có ai nói cho ta biết đây có phải là sự thật hay không đi! Phò mã thật sự to gan lớn mật đến vậy ư??? 】

【 Chậc, đương nhiên điều quan trọng nhất lúc này chính là phản ứng của Trưởng công chúa sau khi đọc là gì. 】

【 Cơ mà nghe bảo vị Trưởng công chúa đó trước giờ không thích đọc sách, chỉ thích mở tiệc xã giao thôi, cho nên hẳn là trong thời gian ngắn sẽ không biết được tin này! 】

Vũ Văn Lan đang im lặng nghe cũng đoán như thế, cho nên hắn nói: “Mang hai quyển tiểu thuyết thành phẩm đến cho Trẫm đi.”

Trâu Mặc Trung sửng sốt, ông ấy có phần khó hiểu, thầm nghĩ không phải bệ hạ đã xem qua bản thảo rồi sao? Sao lại còn cần tiểu thuyết thành phẩm nữa?

Nhưng ngoài mặt ông ấy vẫn nhanh chóng hô vâng, chờ khi ra khỏi Ngự Thư Phòng, Trâu Mặc Trung lập tức đi mua hai quyển rồi đưa đến trong cung cho quân vương.

Vũ Văn Lan cầm lấy cuốn tiểu thuyết lật xem thử, cảm thấy quả nhiên vẫn là bản in đọc thoải mái hơn, bởi vì mặt chữ rất rõ ràng.

Khụ, tóm lại nhìn thuận mắt hơn nhiều so với bản chép tay xiêu xiêu vẹo vẹo của Yến Xu.

Xem ra vẫn nên bắt nàng ấy luyện chữ thì hơn.

Trong lúc hắn nghĩ như thế, bên ngoài chợt có quan viên Đại Lý Tự của bộ Hình đến cầu kiến.

Hắn tạm gác tiểu thuyết sang một bên, sau đó cho gọi người vào.

Hai người hành lễ với hắn xong thì nói: “Khởi bẩm bệ hạ, sau khi thẩm vấn và điều tra xong, đã chứng thực những kẻ làm ầm ĩ trước bảng thông báo của Quốc Tử Giám hôm qua đều là các thí sinh tham gia thi lần này, đa phần bọn họ là những kẻ thi rớt cho nên trong lòng nảy sinh đố kỵ, thấy có người gây sự thế là cũng hùa theo, nhưng trong số đó có chừng năm sáu người rất đặc biệt, bọn họ chỉ chực chờ Quốc Tử Giám vừa đăng bảng là bắt đầu loan tin đồn thất thiệt. Theo chúng thần tra xét cặn kẽ, bọn họ đều là những người có thành tích học tập yếu kém, thậm chí còn không có tư cách ghi danh vào Quốc Tử Giám.”

—— Phải biết rằng không phải ai muốn ghi danh thi vào Quốc Tử Giám cũng được cả, chẳng hạn như những người tham gia ghi danh kỳ thi đợt hai này, tất cả đều là học sinh được các học chính hoặc thư viện nổi danh tiến cử mới có tư cách đăng ký.

Vũ Văn Lan hỏi: “Thế sao bọn họ lại tham gia vào kỳ thi được?”

Thị lang bộ Hình vội đáp: “Sau khi bị tra hỏi một phen thì bọn họ mới khai, thật ra là do có người ngầm ra tay mới có thể giúp bọn họ giấu giếm để tham gia kỳ thi này, người nọ cũng dặn trước là nếu như lúc Quốc Tử Giám đăng bảng danh sách thi đậu mà có tên của Lý Thiên Thụy trên đó thì phải lập tức loan tin đồn ra để làm lớn chuyện.”

Quả nhiên là thế.

Vũ Văn Lan hỏi: “Có tra được người giật dây là ai chưa?”

Hắn vừa dứt câu, Thị lang bộ Hình và Thiếu khanh Đại Lý Tự nhìn nhau một cái rồi mới đáp: “Là một người hầu dưới tay Triệu phò mã của phủ Trưởng công chúa, tên là Phùng Đức Kim.”

Hừ, thuộc hạ của Triệu Thành Văn ư?

Vũ Văn Lan đã đoán được mọi chuyện.

Người bị phạt đánh là cháu ngoại trai của hắn ta, Ninh phi lại là cháu gái của hắn, xem ra người này cố ý muốn trả thù Yến Xu đây mà.

Hắn trầm giọng nói: “Đến phủ Trưởng công chúa bắt người lại rồi tiếp tục tra khảo, tìm hiểu xem có ai ở sau lưng sai khiến tên người hầu này hay không.”

Thị lang bộ Hình và Thiếu khanh Đại Lý Tự lập tức bẩm vâng.

—— Bởi vì có liên lụy đến phủ Trưởng công chúa, ban đầu bọn họ cũng không dám tùy tiện đi bắt người.

Nhưng bây giờ đã có ý chỉ từ bệ hạ thì bọn họ không cần phải sợ ai nữa.

~~

Sau khi hai người kia cáo lui thì thời gian cũng tới buổi trưa.

Vũ Văn Lan dùng cơm trưa ở cung Càn Minh, thấy lúc này không có chuyện gì quan trọng và cũng không buồn ngủ, hắn bèn cầm lấy ngân phiếu đi đến điện Cam Lộ.

Khụ, hôm nay là ngày tiệm sách gửi tiền nhuận bút, cô gái yêu tiền như mạng nào đó nhất định là đang mỏi mắt mong chờ đây.

Nào biết khi tới nơi, hắn lại thấy nàng đang nằm trên giường cắn hạt dưa, hoàn toàn không có vẻ gì là sốt ruột cả.

Thấy hắn đến, nàng vội đổ hết hạt dưa trong tay xuống rồi đứng dậy nói: “Thần thiếp cung nghênh bệ hạ ạ.”

Vũ Văn Lan ‘ừ’ một tiếng, thuận thế ngồi xuống bên cạnh bàn: “Nàng không viết tiểu thuyết tiếp à?”

Yến Xu đáp: “Hôm qua thần thiếp viết nhiều nên cũng mệt rồi ạ, cho nên hôm nay quyết định nghỉ ngơi một chút.”

Khụ khụ, chủ yếu là vì hôm nay nàng phải tập trung tinh thần chờ ăn dưa, làm gì còn tâm tình mà viết?

Nói đến cũng lạ, đã qua hơn nửa ngày rồi, trong thành cũng có không ít người đoán ra nhân vật chính trong tiểu thuyết mới là tên phò mã Triệu Thành Văn kia, nhưng vì sao Trưởng công chúa lại không có một chút động tĩnh nào hết vậy?

Làm nàng không còn lòng dạ nào đi làm chuyện khác luôn đây này, mót chết đi được.

Vũ Văn Lan đang lẳng lặng nghe: “…”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.