—— Ngày ấy An tần tìm đến Trương tài nhân, hỏi nàng ta nhìn Lý Yến Xu được sủng ái như thế mà còn có thể bình tĩnh được sao?
Đúng vậy, hơn nửa tháng này, mỗi ngày nàng ta đều sống trong ghen ghét.
Nàng ta không thể mở miệng nói chuyện, ấy thế mà Lý Yến Xu lại có thể ngày ngày nằm cạnh bầu bạn bên người quân vương, dựa vào cái gì?
Cho nên nàng ta quyết định đánh cược một phen.
Nàng ta cho rằng chỉ cần có Chu quý phi là có thể hạ bệ được Lý Yến Xu.
Nhưng vì sao lại thành ra như vậy rồi?
Bệ hạ tin Lý Yến Xu! Trước mặt bao nhiêu người, bệ hạ lại trắng trợn thiên vị ả ta!
Trương tài nhân cắn răng nói: “Thần thiếp không cam lòng! Dựa vào đâu mà giữa tất cả phi tần trong hậu cung này chỉ có mình nàng là chiếm được sự sủng ái của bệ hạ?”
Trong điện yên tĩnh, mọi người đều thờ ơ lạnh nhạt, chỉ có Vũ Văn Lan lạnh giọng trả lời nàng ta: “Dựa vào lòng dạ trong sạch, chưa bao giờ muốn hãm hại người khác của nàng ấy.”
Dứt lời, không ít người trong điện giật thót.
Lại nghe quân vương nói tiếp: “Nhân phẩm Trương thị tàn ác, lại có ý làm loạn trong nghi thức cúng tế, tội này không thể tha thứ, nay ban một thước lụa trắng, nhà mẹ đẻ bị lưu đày toàn bộ, vĩnh viễn không thể vào triều làm quan.”
Hắn nói xong, Trương tài nhân lập tức bị kéo đi, mọi người ai nấy đều sợ mất mật, chỉ có Chu quý phi mở miệng nói: “Kẻ ác đã chịu quả báo, mong bệ hạ bớt giận để tránh ảnh hưởng đến sức khỏe ạ.”
Chu quý phi vừa dứt câu, Vũ Văn Lan bỗng nhiên nhìn về phía nàng ta, có ẩn ý bảo: “Vì sao trong cung liên tiếp xuất hiện những kẻ ác như thế này?”
Chu quý phi giật mình, nhanh miệng đáp: “Thần thiếp cũng không biết ạ.”
Hắn hỏi vậy là sao, chẳng lẽ là hoài nghi mình?
Vũ Văn Lan cười lạnh: “Trước đây Thái Hậu giao quyền quản lý hậu cung cho ngươi, kết quả trong cung hỗn loạn chẳng yên, ngay cả một cung nữ chuyên giặt quần áo ở Hoán Y Cục cũng có thể bị mua chuộc để hãm hại chủ tử.”
Chu quý phi cắn môi, rầu rĩ đáp: “Là do thần thiếp vô năng, làm bệ hạ thất vọng rồi.”
Vũ Văn Lan nói: “Nếu đã biết mình vô năng thì nên nhường vị trí lại cho người khác đi.”
Chu quý phi sững sờ, hắn có ý gì vậy? Chẳng lẽ là muốn tịch thu quyền lợi của mình?
Nàng ta cuống quít nhìn về phía các đại thần.
“Bệ hạ, xin cho lão thần nói một câu.”
Mọi người nhìn lại, chỉ thấy người nói chuyện là người vừa mở tiệc mừng thọ cách đây mấy ngày – Thượng thư bộ Hộ Tề Vi Trai.
Vũ Văn Lan dừng chân, ‘ồ’ một tiếng: “Ý của Tề thượng thư là gì?”
Đối phương chỉ chờ một câu này: “Theo lão thần thấy, nếu là kẻ ác thì trong lòng sẽ nảy sinh lòng tham và ý nghĩ muốn làm việc ác, cho nên việc này không thể hoàn toàn trách tội quý phi nương nương được. Từ khi ngài đăng cơ đến nay, vị trí trung cung (1) vẫn luôn vô chủ, cũng vì lẽ đó nên mới khiến trật tự trong hậu cung trở nên hỗn loạn, vì thế thần mong bệ hạ sớm ngày lập Hậu, dùng việc này trấn an lòng dân.”
Ông ta vừa nói xong, lại có một ông lão tóc tai trắng xoá tiếp lời: “Tề đại nhân nói có lý, mong bệ hạ sớm lập trung cung, có bậc mẫu nghi thiên hạ thì hậu cung mới có thể an ổn được ạ.”
Người này đúng là Thượng thư bộ Lễ.
Sau ông ta, lại liên tục có thêm ba bốn người hùa theo: “Xin bệ hạ sớm ngày lập trung cung, dùng đó trấn an lòng dân ạ.”
Sắc mặt Vũ Văn Lan vẫn ung dung như cũ, hắn thản nhiên nhìn lướt qua đám người ở đây: “Các ngươi cảm thấy Trẫm nên lập ai làm Hậu?”
Vừa nghe hắn nói thế, Chu quý phi lập tức kích động lên, nàng đã đợi bao nhiêu ngày đêm, rốt cuộc cũng chờ tới ngày này!
Hôm nay có nhiều trọng thần tiến cử như vậy, lại còn ở ngay trước mặt tổ tiên, hắn hẳn là không thể từ chối, đúng không?!
Thượng thư bộ Hộ Tề Vi Trai nói: “Theo lão thần thấy, Chu quý phi xuất thân danh môn, ba năm nay lại được Thái Hậu dạy bảo, đúng là người có thể đảm nhận vị trí trung cung ạ.”
Vũ Văn Lan ‘ồ’ một tiếng: “Ngươi thật lòng nghĩ như thế hay là vì hôm trước Thừa Ân Công vừa mới tặng ngươi mười ngàn lượng bạc trắng nên ngươi mới nói như thế?”
Nghe vậy, mọi người không khỏi sững người, Thừa Ân Công tặng cho Thượng thư bộ Hộ mười ngàn lượng?
Tề Vi Trai lấy làm khiếp sợ, vội nói: “Bệ hạ, thật sự không phải như thế, Thừa Ân Công chưa bao giờ tặng ngân lượng cho lão thần cả, đó đều là những lời gan ruột của lão thần, không liên quan đến những thứ khác đâu ạ.”
“Vậy sao?” Vũ Văn Lan vứt một quyển sổ sách xuống trước mặt ông ta, nói: “Trên đây ghi rõ rành rành mỗi một khoản tiền mà ngươi thu vào trong mấy năm nay, khoản thu lớn nhất gần đây chính là mười ngàn lượng bạc trắng mà Thừa Ân Công tặng cho ngươi.”
Nói đến đây, hắn chợt nhìn về phía Thừa Ân Công: “Không biết vì sao Thừa Ân Công phải tặng nhiều bạc cho Thượng thư bộ Hộ như thế? Là vì có chuyện gì cần nhờ vả ông ta sao?”
Ánh mắt của hắn sắc bén như đao, Thừa Ân Công hoảng sợ, vội vàng bước ra khỏi hàng muốn quỳ xuống, có điều thân thể ông ta vốn đã yếu như cọng bún, trong lúc nhất thời không kịp khống chế thế là nằm xải lai ra đất luôn.
Mọi người: “???”
Rốt cuộc lão già này chột dạ tới mức nào mà phải dùng đến đại lễ lớn đến như thế này?
Yến Xu ngồi một bên ăn dưa mà phải gồng dữ lắm mới không cười phì ra tiếng.
Thừa Ân Công phải nhờ người bên cạnh đỡ dậy mới có thể quỳ ngay ngắn, ông ta vội nói: “Bệ hạ, nhiều năm trước lão thần và Thượng thư bộ Hộ là bạn cùng trường, tình nghĩa đôi bên sâu nặng, cho nên thần mới tặng ngân lượng để chúc thọ thôi ạ, hoàn toàn không có ý gì khác.”
Nào biết quân vương lại hỏi tiếp: “Thế vì sao cậu lại tặng mấy cô thiếp cho Thượng thư bộ Lễ? Cậu và ông ta cũng ‘là bạn cùng trường’, cũng ‘tình nghĩa đôi bên sâu nặng’ sao?”
Cái gì, tặng mấy cô thiếp?
Mọi người đều trợn to hai mắt nhìn về phía Thượng thư bộ Lễ tóc tai bạc phơ kia.
Lão già này cũng phải hơn bảy mươi rồi đúng không?
Lớn tuổi như vậy rồi… còn… còn gặm nổi cỏ non sao?
Thượng thư bộ Lễ khựng người, vội nói: “Mong bệ hạ minh giám, đúng là lần trước Thừa Ân Công có tặng mấy đứa nha hoàn cho phủ của lão thần, nhưng lão thần đã sắp xếp cho các nàng đến trong sân của con cháu rồi ạ, lão thần đã từng tuổi này rồi sao có thể làm chuyện hoang đường như thế được?”
—— Ông ta biết một khi hoàng đế đã hỏi như vậy thì nhất định đã kiểm chứng rồi, lúc này nếu còn phủ nhận thì không phải là cách làm sáng suốt, còn không bằng tìm cớ tạm giấu giếm cho qua.
Tuy ông ta đã chữa cháy như thế, nhưng mọi người lại bắt đầu nghiền ngẫm trong lòng ——
Thì ra Thượng thư bộ Lễ… chậc chậc, đúng là càng già càng dẻo dai!
Yến Xu cũng gào to ‘trời đất thánh thần thiên địa ơi’ ở trong lòng, sao bây giờ nàng mới biết được việc này cơ chứ, không giống với bình thường chút nào!
Thế là nàng vội vàng gọi hệ thống ra:【 Này, sao dưa ngon thế mà cậu không chịu nói cho tui biết? Lão già này đã từng tuổi đó rồi mà còn “gặm” nổi tiểu thiếp hả? Không lẽ Thừa Ân Công đưa ngoại thất của mình qua cho ông ta? 】
Hệ thống:【 Thì cũng gần gần thế, nhưng đây chỉ mới là món khai vị thôi, có dưa lớn hơn nữa đó bà muốn nghe hông? 】
Hai mắt Yến Xu sáng rực lên:【 Đâu đâu, dưa gì? 】
Hệ thống:【 Lão già này tằng tịu với con dâu đó. 】
Yến Xu:【!!! 】
Quá kích thích!
Chú thích:
1. Trung cung: Một trong những cách gọi khác về ngôi Hậu
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]