Chương trước
Chương sau
Không đợi hệ thống nói xong, Nhẫn Đông cầm y phục đi vào trong phòng, ở bên ngoài trướng nói, “Chủ tử tỉnh rồi? Nô tỳ mới ủi xong y phục cho người, nhân lúc còn ấm mặc vào đi.”
Mùa đông thời tiết lạnh, buổi sáng từ trong chăn bò dậy là một chuyện cực khó, còn mặc thêm y phục lạnh lạnh, đã khó lại càng thêm khó, cho nên để cho nàng cảm thấy dễ chịu, mỗi ngày Nhẫn Đông đều ủi nóng y phục cho nàng.
Yến Xu ui một tiếng, tiện đó ngồi dậy, vừa nhận lấy y phục vừa hỏi hệ thống: [Dưa của ta là gì?]
Hệ thống: [Có người muốn hại ngươi.]
Gì?
Tiếng nói vừa dứt, y phục vừa vào trong tay, nàng hắt xì một cái, ngơ người ra.
Có người muốn hại nàng?
Khoảnh khắc kế tiếp, nàng lại hắt xì thêm một cái.
Chuyện này làm cho Nhẫn Đông giật mình, “Có khi nào chủ tử bị cảm lạnh không? Nhất định là do tối qua chăn bông quá ít, đáng lẽ nô tỳ phải đưa thêm cho người....”
“Sợ không phải là cảm lạnh.”
Yến Xu xoa mũi, ném y phục ở trong tay đi, “Là y phục bị nhiễm thứ gì rồi.”
Nhẫn Đông ngơ người, “Chẳng lẽ là phấn hoa đào?”
Yến Xu bị dị ứng với hoa đào, một khi tiếp xúc sẽ xảy ra nhiều phản ứng, từ hắt xì nghẹt mũi đến toàn thân nổi mẩn, thậm chí là khó thở, có thể nói là khá nghiêm trọng.
Từ những triệu chứng khi nãy của nàng, quả thực là phát bệnh cũ.

Nghĩ đến đây, Nhẫn Đông vội cầm y phục ném ra xa chút, có chút khó hiểu nói: “Nhưng hiện giờ đang là mùa đông, hoa đào còn chưa nở mà.”
Yến Xu nghĩ một lúc, “Mấy bông hoa trong phòng ấm ở Xử Tư Uyển không biết đã nở chưa?”
Nhẫn Đông bừng tỉnh, “Đúng rồi, phòng ấm ở Xử Tư Uyển hoa gì cũng có!”
Nhưng có chút không rõ nguyên nhân, sao trên y phục mới giặt lại xuất hiện phấn hoa đào cơ chứ?
Nhẫn Đông thở dài, “Bình thường người đến cả cửa cũng không bước ra, cả ngày chỉ biết đến ăn, sao lại chọc người ta không vừa mắt rồi?”
Yến Xu, “....Nói cứ như ta là thùng cơm vậy.”
Nhẫn Đông, “.....Gần giống như vậy khụ khụ....”
Nhìn thấy Yến Xu trợn to mắt, lại vội vàng đổi chủ đề, “Lại nói rốt cuộc là ai hận người như vậy, loại kế bỉ ổi này cũng có thể nghĩ ra được!”
Yến Xu suy nghĩ hồi, “Ở trong cung này trừ Trương tài nhân ra, dường như không có ai biết ta cả.”
Nhẫn Đông nghe xong suy nghĩ, “Mỗi khi mùa Xuân đến hoa đào nở người đều không ra khỏi cửa, chuyện dị ứng phấn hoa cũng không khó để nghe ngóng, như vậy xem ra, chẳng lẽ đúng thật là do Trương tài nhân làm? Nhưng tại sao nàng ta lại phải hại người?”
Yến Xu cũng có chút nghĩ không thông, “Chẳng lẽ tối qua do ta ăn quá nhiều khiến nàng ta ăn không no?”
Nhẫn Đông: “.....”
Đây là động cơ kỳ quặc gì vậy, cho rằng ai ai cũng giống người sao?
“Nói không chừng là do ở yến hội tối qua nàng ta làm loạn mất mặt, thế là muốn lấy người ra hả giận!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.