Vũ Văn Lan một đường bước vào trong điện, ngước mắt nhìn lại, giống như nhìn thấy một mảnh châu báu rộng lớn, dưới ánh đèn, trang sức trên đầu của mấy nữ tử này thật làm cho người ta hoa mắt. Trong không khí, mùi son phấn cũng vô cùng nồng nặc, hắn hơi nhíu mày, lạnh nhạt nói: "Bình thân." Chúng phi tần đáp lại, rối rít trở về chỗ ngồi, nhìn thì ai cũng nghiêm túc ngồi ngay ngắn, nhưng lại lặng lẽ đưa mắt nhìn Hoàng đế. "Bệ hạ đến một cái, trong điện giống như sáng bừng lên." Nói chuyện chính là Quý phi Chu thị ngồi ở trước nhất, Vũ Văn Lan nhận ra nàng ta, bởi vì nàng ta là cháu gái của Thái hậu, biểu muội trên danh nghĩa của hắn. Hôm nay nàng ta mặc giống như đèn lồng ở cửa đại điện vậy, trên mặt nở nụ cười khéo léo, nhưng trong lòng lại nghĩ mấy thứ ác độc. [Mấy tiện nhân này từng người ăn mặc còn rực rỡ hơn ta, xem ra phải trừng trị một trận thật tốt mới được, các nàng mới biết cái gì là quy củ.]
Từ ba năm trước có thể nghe được tiếng lòng của người khác, Vũ Văn Lan thường xuyên thấy các loại trường hợp miệng nói một đằng lòng nói một nẻo, chỉ lạnh nhạt nói: "Trẫm cũng không phải đèn lồng, như thế nào gọi là đi vào làm bừng sáng đại điện?" Lại nghe được một tiếng bậc cười, một nữ tử ngồi gần đó cười nói: "Bệ hạ thật dí dỏm, chẳng qua từ trước đến nay quý phi nương nương biết nói chuyện nhất, sao hôm nay lại thất lễ như thế?" Đây là Ninh Phi, xem như là cháu gái bên nhà phò mã của Trưởng công chúa, lúc đầu do Trưởng công chúa cứng rắn đưa vào cung, Vũ Văn Lan cũng từng gặp nàng ta mấy lần, vì vậy còn có ấn tượng. Tất nhiên, hắn cũng có thể nghe được, tiếng mắng Chu quý phi trong lòng của nữ nhân này: [Hừ, ngươi cho là mặc đồ đỏ có thể đè được ta sao, cũng không nhìn mình trong gương xem mình xấu thành cái dạng gì! Nếu muốn nói thì cây trâm đa bảo như ý phượng này của ta thật tốt, thật không uổng công phí hai nghìn lượng bạc, nhìn đi, không phải bệ hạ đang nhìn đến sao.] Chỉ sợ đây là lần đầu tiên Hoàng đế nhìn thẳng nàng ta như vậy, Ninh Phi bận rộn ngồi nghiêm chỉnh mỉm cười nghênh đón ánh mắt của hắn. Ai ngờ Hoàng đế chỉ lướt qua đỉnh đầu của nàng ta, hơi nhíu mày nói: “Hình như đồ trên đầu ngươi không rẻ đâu?" Ninh Phi cứng người một lát, Chu quý phi vội vàng nói: "Theo thần thiếp thấy, cây trâm này của Ninh Phi chỉ sợ cũng phải gần ba nghìn lượng bạc. Chỉ là lúc trước hậu cung chi tiêu tiết kiệm để tiếp viện cho nạn tuyết ở kinh thành và vùng lân cận, cũng không biết Xử Tư Uyển lấy đâu ra ngân lượng?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]