Chương trước
Chương sau
Đúng là Tiểu Ái nói đúng, ngủ sớm sáng dậy còn có việc. Từ rất sớm tôi đã phải dậy để làm đủ thứ việc. Nào là dọn dẹp, phụ mọi ngươi chuẩn bị một số thứ để chuẩn bị cho buổi lễ nhậm chức của trưởng môn sư phụ. Còn cô ta, hơn 1 canh giờ rồi cũng không thấy ló mặt. Đến giờ Thìn thì ra thắp được mấy nén nhang làm lễ qua loa rồi cùng mấy trưởng bối tiến vào Hương Phòng bái lạy bài vị các tiên nhân có công với môn phái. Được một lúc thì liền xin về Hàn Băng điện, một cái cũng không nhìn tôi. Mà nói gì tới tôi chứ, Tiểu Ái còn không nhìn mà.

" Lễ nhậm chức năm nay đơn giản vậy sao? Lúc phế trưởng nhậm chức còn rước kiệu diễu hành nữa đấy." - Minh Hạo có chút khó hiểu hỏi.

" Hữu duyên mà đến, xem ra người này cũng không có chút tham muốn nào với cái ghế trưởng môn." - Ngụy Lãng bày ra vẻ mặt nhìn thấu hồng trần nói.

" Ta nghe Lam Lan nói trưởng môn hôm qua đã hỏi cách sử dụng giới luật. Không biết sẽ viết thêm cái gì nữa đây." - Cẩm Yên phương chủ lắc lư nói.

" Lam Lan đi với trưởng môn đến Hàn Băng điện rồi, Liễm Ý hay là cứ xếp vào cùng nhà khác đi, như vậy bọn ta dễ quản các ngươi hơn!" - Liễu Hạo xem xét tình hình nói.

Các đệ tử hôm trước vượt qua khảo nghiệm đều ở đây. Họ vẻ mặt vẫn nghiêm túc như trước. Tôi là đồ đệ trưởng môn, đúng ra sẽ được tập luyện riêng mới phải. Nhưng cô ta lại không chịu dạy, bảo Tiểu Ái kêu tôi đi tập với mọi người. Mà cũng tốt, được ở chung với Nguyệt Ly ấm áp hiền dịu còn hơn ở với mặt đưa tang kia. Nguyệt Ly! Một đêm không gặp mà ta nhớ tỷ quá chừng, mau vỗ về tâm hồn nhỏ bé của ta đi.

Bọn họ đang tiến đến nơi luyện võ. Nơi này cũng rất gần Hàn Băng điện.

" Sơ Mạn! Muội không sao chứ?" - Nguyệt Ly có chút thương xót hỏi thăm.

" Ta hả? Ta thì có sao được chứ!" - Giản Sơ Mạn vui vẻ đáp lại.

" Ừm... Nghe nói đêm qua muội không được vào điện mà phải ngủ ở phòng củi!" - Nguyệt Ly lại lo lắng hỏi tiếp.

" Làm sao tỷ biết vậy? Ta rất khổ đó!" - Giản Sơ Mạn nói như muốn mếu, ôm ôm lấy chân Nguyệt Ly.



Cuối cùng cũng có người hỏi thăm đến mình, thương cảm cho mình rồi. Nguyệt Ly, tỷ đúng là không làm ta thất vọng.

" Tiểu nha đầu! Ta thấy muội thất sủng rồi. Thân là đồ đệ trưởng môn còn không bằng một bạch linh khuyển. Tiểu Ái gì đó cứ suốt ngày bám riết lấy trưởng môn, ta thấy trường môn cũng rất yêu thích nó. Ta nói muội coi chừng bị đạp xuống núi đấy." - Giang Thành dùng giọng điệu chọc ghẹo nói.

" Muội thật sự là bị ném ra ngoài, Tiểu Ái còn có phòng trong điện. Còn muội thì là phòng củi, sư phụ của ta không bằng mọi người. Vẫn là người thân là tốt nhất!" - Giản Sơ Mạn nhỏ giọng vừa than thở vừa tán thưởng.

" Không được, muội dù sao cũng là con cháu Hạ gia lại còn là đồ đệ trưởng môn, không thể thua một bạch linh khuyển được. Ta phải nói chuyện với trưởng môn đòi lại công đạo cho muội. Ở phòng củi rất dễ bị bệnh đó. Còn nếu nói không được, muội sang ở với ta. Nếu trưởng môn có gì muốn nói, ta bảo cha ta ra mặt là được!" - Nguyệt Ly vẻ mặt đau lòng thêm chút kiên quyết nói.

Ôi tỷ tỷ thân mến \~ Chị em tốt, trong đời sống của Giản Sơ Mạn tôi được gặp một người như chị chính là phúc ba đời. Vẫn câu nói cũ, đừng hắc hóa nhé! Ở đây chơi với tôi vui hơn này.

" Cảm ơn tỷ!" - Giản Sơ Mạn ngoan ngoãn cười vui vẻ nói.

" Tốt nhất đừng gây chuyện! Người như ta không gánh nổi đâu!" - Liễu Hạo đi phía trước phẩy phẩy quạt vừa nghiêm túc vừa hơi sợ nói.

Ai lại vô duyên thúi muốn dẹp bớt con đường chuyển mình của tui.

" Điện chủ, một chút chính kiến huynh cũng không có. Huynh không thấy Tiểu Sơ Mạn rất thảm sao?" - Giang Thành dáng đi uy nghi khí thế nói.

" Ta thấy phòng củi cũng rất tốt. Lúc trước cô ấy còn sống ở một cái lều lá sụp sệ đó. À mà không phải chỉ mình cô ấy, bọn ta mới phải. Lúc trước từ trung sơn mới lên cũng phải chia nhau mà ở, nhiều khi 5 6 người một cái lều nát, vẫn là sống được đấy thôi. Nếu không phải các ngươi còn nhỏ, gia thế lại không vừa thì ta cũng muốn đem các ngươi ra ở lều cho biết." - Cẩm Yên phương chủ cực kỳ thẳng thắn nói.

" Mỗi thời đại mỗi khác. Sao có thể đem ra so sánh. Năm đó Phục Linh Sơn điện xây không đủ đệ tử mới phải ngủ ở ngoài. Bây giờ thì 1 điện đã lớn như vậy, ngủ lều làm gì?" - Mấy đệ tử khác nhỏ giọng xì xầm.

" Bởi vậy nếu đem các ngươi so với đám người bọn ta năm đó từ hạ sơn lên trung sơn, một góc cũng không bằng. " - Cẩm Yên liền đáp trả.



" Phương chủ, người nghe sao?" - Đám trẻ đó hoảng sợ hỏi lại.

" Thông tin của các ngươi đúng là kém, Cẩm Yên phương chủ của các ngươi nổi danh là ĐẠI ĐAO TRẢM THẾ đấy. Không có nể nang ai đâu, tính tình thẳng thắn có sao nói vậy, biết bao người tổn thương bởi lời nói của cô ta rồi đấy!" - Giang Kiệt đi trước ngớp một ngụm rượu vui vẻ nói.

" Lời Giang huynh nói cứ như ta độc miệng lắm ấy. Ta là văn phương diệc, ngôn từ rất đúng mực, không hề bổ bã. Nếu tổn thương ai thì do người đó chính là như vậy." - Cẩm Yên tự tin đáp lại.

Các thượng phẩm khác chỉ biết lắc đầu ngao ngán rồi phì cười.

" Nhưng mà về việc Hàn Băng điện, không cho vào mới là tốt. Nếu đêm qua cho vào thì hôm nay nha đầu này còn đứng đây sao? Tiểu Sơ Mạn, muội nên cảm thấy may mắn." - Ngụy Lãng suy nghĩ thấu đáo nói rồi quay sang xoa xoa đầu Giản Sơ Mạn.

" Tốt chỗ nào chứ! Phòng củi vừa bẩn lại vừa hôi, không tiện nghi chút nào. " - Nguyệt Ly liền bày ra vẻ mặt vừa nghiêm túc vừa không hiểu rõ ý của Ngụy Lãng nói.

Ngụy Lãng và mấy người khác cũng chỉ biết cười trừ rồi đi tiếp. Đúng là tiểu thuyết thuộc top đề cử review có khác, viết cái gì cũng thâm thúy rồi không chịu giải thích rõ. Cái đầu nhỏ của mình sắp chứa không hết dữ liệu rồi này. Mà cái đáng mừng là Nguyệt Ly đang bảo vệ tôi. Nghĩa là công sức tạo dựng hình ảnh của mình đã có tác dụng. Mà cũng phải, ai mà thoát được tuyệt kỹ bạch liên hoa.

Nhưng nói cho cùng cái khiến tui kiên trì để sống tiếp ở đây ngoài đồ ăn ngon và cảnh đẹp ra là gì không?..... Đó chính là nhan sắc, ai ở đây nhan sắc cũng từ bình ổn đến cực phẩm, Giang Kiệt tuy hơi phong trần một chút nhưng cũng rất xuất sắc. Ở đây trai thì xinh gái thì đẹp, nhưng mà trừ cái mặt đưa tang đó.

Cuối cùng là vì sao? Giản Sơ Mạn tôi còn không bằng một con cún. Sáng sớm dạy sớm đích thân hầm canh gà cho sư phụ, sư phụ lại bảo Tiểu Ái mang vào bảo mình lui đi. Lúc làm lễ đã hết sức phối hợp để gây ấn tượng tốt, vậy mà cũng bơ mình nốt. Ai lại đẻ ra cái con người vừa khó hiểu vừa khó tính này vậy. Cuối cùng tuyệt kỹ của tôi sai ở chỗ nào?

Lão thiên gia \~ Chừng nào con mới hoàn thành nhiệm vụ để bình yên ở bên Nguyệt Ly tỷ tỷ xinh đẹp đáng yêu được đây. Cứ mỗi lần hệ thống nhắc nhỏ làm nhiệm vụ là cho đồ rớt trúng đầu mình, khoai tây mọc dưới đất còn từ trên trời rớt xuống được.

Hạ Thất Phượng!!! Là cô ép lão nương dùng chiêu cuối.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.