Bình thường lên chùa thắp hương thấy hương từ từ rút dần là một việc hiển nhiên, nhưng bây giờ thì không. Chỉ có thể cầu nó đừng cháy nhanh quá, càng ngày càng rút ngắn rồi. Cái trâm quái quỷ này sao vỏ của mày còn chưa chịu nứt, cái thân cây chết tiệt kia nữa. Ném nãy giờ, vừa mỏi vừa nhức hết cả tay, lòng bàn tay thì như bị kim châm vào vậy.
* Cạch....cạch...cạch...* Giản Sơ Mạn hết lần này đến lần khác phóng cây trâm đi.
" A Phượng, ngươi có thể hay không cho thời gian dài ra một chút? Quá khó rồi, ta đã dồn linh lực lắm rồi mà không được." - Tiểu Ái hằn học nói lớn.
Hạ Thất Phượng không đáp, ánh mắt sắc lạnh như muốn giết người nhìn Tiểu Ái. Túi tiền của cô ta bây giờ đã đặt hẳn lên bàn, tuy đã thất thoát đi nhiều nhưng bụng của nó vẫn còn được kha khá. Giữa cô ta và Nhan Linh Lung bây giờ không còn là đánh cờ mà đã chuyển qua mạt chược, tài xỉu, xúc xắc. Xem ra là bị Nhan Linh Lung dụ nữa rồi.
" Từ lúc nào tiên môn sơn phái đã thành chỗ bài bạc công khai rồi." - Suy nghĩ trong đầu nhiều đệ tử.
" Ù rồi, chung tiền. "
" Con 7 ta 9, ta thắng. Chung tiền. Thất Nhi, đánh cờ đã thua, vậy mà vận may của con cũng thật là thảm. 10 ván chủ thắng 3, khi nào mới hòa vốn đây." - Nhan Linh Lung đầy thích thú đập bàn cười nói vui vẻ.
" Sư nương, người đừng như vậy. Nghiêm túc một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-cua-nu-de/2919234/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.