Chương trước
Chương sau
" Ta thấy hối hận khi để Tỵ Nương giúp ngươi việc này rồi. Xem ra ngươi mạng cũng lớn lắm. Ấy ta nói con ngốc kia có phải quá kiên cường rồi không? Gặp kẻ khác thì đã tự vẫn lâu rồi. Ta đi gặp nó nói chuyện." - Lộc Nương mặt mày cau có nói.

Sắc thái trên mặt mỗi người hiện tại hỉ nộ ái ố có đủ, như không biết nên thương xót hay là hiển nhiên. Xã hội này là vậy, vô cùng lạc hậu. Phụ nữ lẳng lơ là tội nhưng nam nhân cưỡng bức họ thì là do nhu cầu sinh lý, vả lại những người làm nhục Hạ Thất Phượng đều là con nhà gia thế, bây giờ ai dám hó hé lên tiếng bênh vực cho cô dù sao trong đó cũng có người nhà họ. Giờ thì cũng hiểu tại sao trận đồ sát mấy người trước cô ta thẳng tay chém chết không ít kẻ.

" Đi làm gì? Ngươi còn thấy con bé chưa đủ nhục nhã hả? Để con bé biết ngươi biết được nó như vậy thì từ nay về sau cũng không còn thấy mặt nó nỗi đây.... Tiểu Ái có phải việc này con cũng biết rồi không? Tại sao không nói cho ta biết. Băng Quyết thương nếu hôm qua không phát tán ta cũng không biết, nếu hôm nay hắn không tới đây ta cũng không biết con bé xảy ra việc gì, ngày đó con bé về con cũng không báo cho ta. Con còn gì giấu nữa không? Con có coi ta ra gì không?" - Nhan Linh Lung vô cùng nóng giận cản Lộc Nương lại, lớn tiếng quát mắng.

Mặt Tiểu Ái lộ ra vẻ sợ hãi nấp sau lưng Tiểu Yêu: " Con không có biết việc này. Ngày A Phượng về con cũng chỉ là vô tình phát hiện thôi. Người cũng không phải không biết lúc đó chính là ngày nha đầu kia té thác. Ngày đó A Phượng về cứ điên điên dại dại không nói không rằng cả người đầy mấy vết tím đỏ thậm chí có mấy chỗ bầm lên, người ấy tục cắn khắp người hận không thể cắn đứt phần da thịt đó. Ta cũng không biết tại sao lại như vậy nhưng mà lúc đó A Phượng không có tỉnh táo, Hạ Vy lại không biết sao lại đi tới thác nước thấy được thứ đó nên con rất hoảng đã đẩy ngã con bé xuống rồi kéo A Phượng đi đến chỗ ở của mình. Con cũng rất muốn báo cho người biết nhưng mà người ấy không chịu, còn nói nếu để phu nhân biết thì sẽ tự vẫn nên con không có gọi người, cũng không dám kể với người. Con ngoại trừ Băng Quyết Thương thì cũng không biết được gì hết, thật đó ." - Tiểu Ái vừa nói vừa như sắp khóc tới nơi, sắc mắt của Nhan Linh Lung cũng quá dữ rồi.

" Ta thấy thứ gì nghiêm trọng đến nổi ngươi phải đẩy ta?" - Giản Sơ ạn theo dòng suy nghĩ của mình vô thức nói ra.

" Vốn đẩy ngươi ngã là để ngươi đi thứ đó. Ngươi cảm thấy ta sẽ nói cho ngươi biết sao?" - Tiểu Ái cảm thấy hơi ủy khuất đáp.

" Nhưng mà Giang Nguyệt Ly. Ca ca ngươi hãm hại điện hạ nhà ta. Thiếu gia nhà các ngươi dám động đến điện hạ nhà ta còn dám nói những lời đó. Điện hạ nhà ta là lá ngọc cành vàng là....." - Tiểu Yêu tức điên tiết quay sang quát tháo tất cả đệ tử đứng ở đấy nhưng nói giữ chừng thì bị Tiểu Ái lấy tay bịt miệng lại không cho nói tiếp, còn ra hiệu im lặng.

" Tiểu Yêu không cần nóng giận. Điện hạ là công chúa Lộc tộc ta, trưởng lão sớm đã có phán quyết cho tất cả bọn họ rồi. Ngày mai là đại hội xét xử, những người đó trước sau đều phải lãnh tội trước cổ thất." - Tỵ Nương vẫn lạnh lùng, điệu bộ trang nghiêm nói.

" Công chúa Lộc tộc, từ khi nào?' - Nhan Linh Lung có chút khó hiểu nói.

" Năm điện hạ 8 tuổi cũng từng một lần đến thượng nguồn của thác nước nhưng không may trượt chân té xuống, may sao lại bị cuốn vào mật thất gặp phải trưởng lão của bọn ta. Trưởng lão rất thích điện hạ liền cưng chiều mà gọi là công chúa. Sau đó lại bàn giao mật thất bên trong cho người làm chủ. từ đó thì người đã là công chúa của tộc ta rồi." - Tiểu Yêu lập tức giải thích.

Chỉ vì được yêu thích mà có được cả một mật thất của một ngọn núi ngàn năm, té thác kia giữa mình và cô ta thì hình như đó là may mắn chứ không xui xẻo nhỉ. Khoan đã, sách có ghi mật thất của Phục Linh sơn đã có từ rất lâu, sớm đã là cổ thất. Bên trong đầy rẫy cạm bẩy, thậm chí lúc trước đó chính là ngươi từng giết chết rất nhiều người oán khí rất nặng có thể bức chết người, kẻ thoát ra được thì hóa điên hóa dại lở loét toàn thân, còn không may thì chết không toàn thây. Hình phạt này xem ra là rất nặng.

" Không được không được đâu. Phu nhân, ca ca con có tội, nhưng mà đẩy vào cổ thất thật sự quá nặng rồi. Có thể thay đổi được không?" - Giang Nguyệt Ly liền lập tức quỳ xuống cầu xin.

Thường thì mấy kẻ chết ở đó là vì tin cổ thất có báu vật hoặc năng lực huyền bí nào đó, nhưng tu tiên thì biết rõ. Nếu một kẻ bị phạt đến mức phải mở cổ thất thì có nghĩa là gia tộc đó cũng sắp suy vong đến nơi rồi. Mấy gia tộc có huynh trưởng có liên quan đến việc kia cũng quỳ xuống cầu xin gần như muốn khóc cả lên. Nếu như gia tộc suy vong họ cũng sống không yên vả lại còn nghe nói sẽ có loại tà thuật nào đó sẽ đoạt mạng từng người trong nhà đó để rửa sạch sự dơ bẩn do tội lỗi của người kia tạo ra.

" Đứng lên cả đi. Ta không có nói là mở cổ thất để trị tội huynh trưởng thiếu gia nhà các ngươi mà là trị tội mấy tên Trương gia đang bị giam lỏng kia. Còn nhà các ngươi sớm đã có hình phạt rồi. ban nãy xem không kĩ sao? Điện hạ đã nói rồi, nhà các ngươi nhất định sẽ tuyệt hậu. Cổ thất đã hiển linh từ sớm đáp ứng theo lời người ấy rồi.' - Tỵ Nương vẫn rất bình thản nói.

Tuyệt hậu, bảy tám gia phái mấy ngàn người đều phải tuyệt hậu? Phạt như này cũng đâu có thấp hơn là bao. nhưng mà cũng đáng, bởi vì bọn họ là chơi tập thể mà, chịu cũng phải chịu hết tập thể như vậy mới biết sợ, Kẻ khác nhìn vào mới biết răng đe con cháu. Tập cũng tập xong, luyện cũng luyện xong, Nguyệt Ly tỷ ấy đã khóc rất nhiều, thậm chí còn không thèm ăn uống, ta phải dành cả buổi dỗ dành. Nhưng mà bọn họ cũng tự chấn an nhau. Dù sao ở thời đại này thì việc bảy tám thanh niên đề một cô nương ra hãm hại cũng không phải chuyện gì to tát, chỉ là trách cô gái đó không biết giữ thân, nếu xử như vậy thì quá lạm dụng chức quyền thậm chí còn phạm đại kị. Dù Yên Nam coi trọng tiên nhân nhưng vẫn có rất nhiều luật lệ cân bằng, đúng là cái xã hội lạc hậu thối nát.

" Tiểu Hạ cô nương, tiểu Hạ cô nương." - Giọng một người khẽ gọi ngoài cửa.



Đã là canh Tuất, gần 9 giờ khuya rồi ai còn đến gọi mình. Lúc trước còn thức khuya nhưng từ khi đến đây sớm đã quen với giờ giấc ở đây rồi.

" Đêm rồi ai còn gọi thế nhỉ? Ta ra xem xem." - Nguyệt Ly nằm cạnh khẽ tỉnh giấc mơ màng nói.

" Tiểu Hạ cô nương, là nô tỳ. A Sương đây, ta có việc cần cô giúp đỡ." - Người đó lại lên tiếng.

Đúng là giọng của A Sương.

" Tỷ cứ để ta, chắc là Hàn Băng điện lại có việc gì đó." - Giản Sơ mạn vội vàng phản ứng rồi chạy xuống giường, tiến về phía cửa.

" Muội cẩn thận chút coi chừng vấp ngã." - Giang Nguyệt Ly đã khóc đến mệt, vẫn còn mơ màng chưa tỉnh táo nổi.

" A Sương tỷ tỷ có việc gì sao?" - Giản Sơ Mạn lễ phép nói.

" À cô nương, việc là cả này hôm nay trưởng môn không có chịu ăn gì hết. Cô cũng thấy rồi hôm nay người ấy rất yếu. Ta thấy hôm qua cô đến đưa đồ ăn vẫn được nên đành sang đây nhờ cô mang thứ này cho người ăn giữ sức." - A Sương cũng nhẹ nhàng nhỏ giọng nói, tay còn cầm một khay thức ăn thơm phức.

" Vậy để ta nói với Nguyệt Ly một tiếng rồi sẽ mang đi." - Giản Sơ Mạn cũng không nghĩ nhiều liền đáp.

" Không cần đâu, nếu là A Sương thì ta yên tâm rồi. Muội cứ đi đi." - Giọng Nguyệt Ly từ trong phòng nói vọng ra.

Sao lại có cảm giác có gì lạ lạ vậy.

" Vậy ta đi đây." - cô nói rồi cầm lấy khay thức ăn bước đi.

Trăng ở đây rất sáng, không cầm phải cầm đèn vẫn thấy đường đi lại được. Nhưng suy nghĩ một, là do mình nghĩ quá nhiều rồi sao? Sao cứ có cảm giác hành động ban nãy của hai người đó có gì đó lạ ấy nhỉ. Mà Hạ Thất Phượng đó cũng lạ thật, đồ ăn thơm như vầy, sao lại cự tuyệt chứ? Hại bổn cô nương nửa đêm đích thân chui vào cái điện lạnh lẽo đó. Nghĩ tới cô ta hiện tại, gặp lại đệ đệ còn có cơ hội báo thù lại xin được vật quý trị bệnh đúng ra phải vui vẻ ăn uống chứ? Người cũng không có mập sao cứ không thích ăn uống ấy nhỉ? Thải độc, ép cân...càng nghĩ lại thấy càng sai, dáng người cô ta quá chuẩn mà.

" What the??? Đi một hồi sao lại đi tới phòng bếp vậy nè, đừng nói bị ma dắt nhé!....ây da." - Giản Sơ mạn ngơ ngác đứng trước phòng bếp, một tay gãi gãi đầu rồi đặt xuống vô tình va phải thố thức ăn.

Sao mà lại lạnh thế này, rõ ràng là ngửi mùi rất thơm mà, còn có khói bốc lên nữa. không được nếu đem cái thức ăn nguội lạnh này đến thì sư phụ chắc sẽ chặt đầu ta mất, cũng may là mình đi tới phòng bếp trước.

Cô nói rồi quyết định vào bếp hâm lại thức ăn. Phòng bếp ở đây là phòng bếp riêng của Hàn Băng điện cũng khá tiện nghi có đủ thứ nguyên liệu. Mà chỗ nào chẳng vậy mình đúng là nói thừa, chỉ là có ít người tới lui nên có hơi cũ. mà kệ, nhóm lửa đã.

Cô nhóm lửa bếp, đổ nước vào cái chảo lớn rồi kê mấy thanh gỗ vào trong xếp thành một hình vuông nhấc lên hỏi mặt nước một chút rồi đặt thố thức ăn vào, mùi hương thức ăn nghi ngút bốc lên thơm nức mũi.



" Ta đói rồi đấy." - cơn thèm ăn của cô lại bạo phát.

Nên ăn một chút không nhỉ? Đồ cũng rất nhiều chắc là sư phụ không nhận ra đâu. Thơm quá đi, nhưng mà như vậy có coi là bất kính không? Nhưng mà thơm quá, màu sắc lại rất đẹp. Được rồi bây giờ để ông trời quyết định vậy. Chơi tù xì, nếu tay trái thăng mình sẽ ăn. 123 oẳn tù tì....

Kết quả: Tay trái ra bao, tay phải ra kéo.

..... Tốt! 5 lớn hơn 2, tay trái thắng ta ăn đây.

Cô nói rồi hớn hở lấy thố thức ăn kia ra. a a a ây da nóng...

* Xoảng * tiếng đồ vật vỡ tan tành dưới đất.

" Ấy da nóng quá, bỏng cả tay rồi. Đúng là tham ăn làm gì không biết, lại gây họa rồi." - cô liền than thở liền tục thổi thổi mấy ngón tay bị bỏng của mình.

Thức ăn ngon mắt rơi vãi đầy sàn, nhìn thật đáng tiếc.

* Chít...chít....chít *

" a ~ Chuột " - Giản Sơ Mạn sợ mất hồn nhưng kịp bịt miệng lại, giờ này mà la lớn không biết ngày mai phải gánh mấy gánh nước, chặt bao nhiêu khúc củi đây.

Đám chuột bâu lại ăn chỗ thức ăn thơm lừng kia. Cô co rút người đứng vào một góc bếp, mấy con chuột này cũng quá xấu xí rồi, cô không sợ chuột nhưng lại rất không thích mấy thứ dơ bẩn.

* Chít....Chít....chít...xèo.. xèo...xèo*

Mặt Giản Sơ Mạn lộ rõ vẻ kinh hãi, cô ngồi thụt xuống nền gạch với cảnh tượng trước mặt, cố lấy tay bịt chặt miệng để không thét lên. Đống thức ăn kia cứ như axit xèo xèo sôi sùng sục rồi rã ra biến mất hoàn toàn. mấy con chuột ăn phải thì lăn đùng ra chết, bụng con lở loét ra một mảng lớn, ruột gan trồi hết ra ngoài rồi từ từ cũng rã ra như thức ăn kia sau đó là biến mất, mấy con chuột chưa ăn thì liền kêu gào chạy tán loạn về ổ.

Vẫn may là mình chưa ăn, thứ này là gì vậy chứ? Có người muốn hãm hại Hạ Thất Phượng trong chính Phục Linh Sơn này. Xem ra, những người kia không có ai là bình thường. Hạ Thất Phượng cô ăn gì lớn mà mệnh khổ vậy. Nhưng mà nếu vậy, nếu vậy Nguyệt Ly cũng là người của họ. Nữ chủ còn lại lại là tỷ ấy, ta biết theo ai chứ? Sư phụ tuy có chút khó ưa nhưng cũng không tới nổi vậy mà.

Giản Sơ Mạn suy sụp tinh thần, bám lấy mép tường đứng lên. Cảm giác như cái chết gần ngay trước mắt, vô cùng đáng sợ. Nếu cô không bị bỏng đánh rơi nó xuống thì cô đã ăn nó rồi, nếu cô không vô tình hâm nóng nó thì cũng không biết việc này. Và nếu không phải cô đi nhầm đến đây có phải người ăn lại chính là Hạ Thất Phượng rồi không.

[ Hệ thống tái khởi động, sau khi cập nhật phiên bản sẽ chạy chương trình phục vụ. + 50 điểm cho sự cẩn thận của bạn.]
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.