Chương trước
Chương sau
Nghe y kể, Xuân Thu trên cao khẽ trầm ngâm rồi mỉm cười. Bà nhẹ nhàng chuyển người tạo ra dáng vẻ lười biếng nhưng vẫn mang khí chất trưởng bối. Bắt đầu trầm giọng nói:

" Tiểu phượng hoàng, ngươi muốn nghe cổ tích không?" - Xuân Thu thản nhiên mang theo vài phần thờ ơ nói.

Hạ Thất Phượng không đáp chỉ quay sang nhìn một cái, rồi bày ra vẻ chăm chú.

" Việc kể, từ xa xưa thiên địa đất trời sẵn phân thiện ác. Rồng phượng thi nhau chức vị thần thú ở thần giới, muốn quy cảnh thăng tiên. Từ đó mang sát niệm tà niệm, lại phân làm hai loại là Thiên - Yêu.... Trong đó Phượng Yêu là mang sức mạnh hủy diệt mạnh mẻ nhất... Long yêu tuy mạnh không kém nhưng so bề tư chất và ác niệm lại không sánh bằng....

Vì vậy, trong nhiều năm liền khi phượng Yêu tái thế, chúng sanh lầm than, chết chóc vô số. Bản tính tham sân si của phượng Yêu là không đổi. Bình thường nó rất ảm đạm cao kỳ. Nhưng khi bị chọc tức lại tàn sát vô độ... Không một ai đủ sức ngăn nổi... Thiên Long thiên phượng có thể là khắc chế, nhưng không thể chống được. Ngày về sau, thiên long phượng cũng hiếm khi tái thế... Vì ngọc hoàng đã định. Khi chúng cùng nhau tái thế, đó chính là lúc tận diệt phượng Yêu....

Cũng vì đó, một cổ tộc Tề Quốc đã bày lễ cúng bái. Cầu sinh về một người sẽ xuất hiện và mang theo sức mạnh chống lại phượng yêu, có thể phá tan thù hận trong cô ta... " - Xuân Thu chầm chậm kể

" Điểm này ta có từng nghe qua!" - Hạ Thất Phượng cùng lễ phép đáp.

" Ngươi biết cổ tộc đó là ai không?" - Xuân Thu lại trêu chọc hỏi.

" Không biết!" - Hạ Thất Phượng không mấy quan tâm đáp.

" Như Điều Phượng Linh tộc!... Để chống lại một con phượng hoàng chỉ là sức mạnh của một gia tộc nắm rõ căn cơ về phượng... Chỉ là Huyền Y thánh nhân mà họ cầu được, không nhất định tái sinh vào nhà họ mà phải tìm kiếm. Xét về số phận, phượng yêu và Huyền Y giống như nhau, không cố định. Họ sinh ra là để giết hại lẫn nhau, cắn xé tàn sát điên cuồng.... Nhưng mệnh trêu ngươi. Đền Nguyệt lão đã nói đây chính là mối nghiệt duyên lớn nhất của cuộc đời ông.... Tơ hồng này ông nối không những không thành mà còn khiến cả hai thêm đau... Giữa Phượng Yêu và Huyền Y vậy mà... hai người họ xảy ra luyến ái!

Cứ yêu rồi hận, yêu rồi phải tự tay gạt bỏ, giấu đi. Yêu rồi phải cầm kiếm giơ nanh vuốt đâm chém nhau. Cảm giác đó đau đớn, bứt rời ruột gan đến chừng nào? Tự tay đâm chết người mình yêu, ôm một cổ thi thể lạnh lẽo tím ngắt trong tay mà khóc thảm. Cứ thế đời đời luân hồi tái sinh, lại tìm đến nhau mà thương tâm. Vòng lặp vô tận không biết khi nào mới dừng. Nhưng đến một năm, Huyền Y sau nhiều đời cuối cùng cũng tái sinh vào họ Như Điểu Phượng Linh. Người ấy căn tu hơn người, là người được đặt hi vọng sẽ kết thúc được chuỗi hận thù trong Phượng Yêu. Chấm dứt về sự tái sinh luân hồi nghiệt ngã này.

Như Điểu Nghĩa Phượng, nữ đại chí tôn thanh cao tại thượng suốt đời quy củ cũng không thoát khỏi yêu duyên quấn lấy, cùng Phượng Yêu Chu Sở thành một đôi thê thê đáng khinh. Tưởng như thời gian đó biết bao ngọt ngào sẽ giúp Chu Sở buông bỏ được thù hận phượng truyền kiếp. Nhưng đến cuối cùng, Nghĩa Phượng đến lúc phải thực hiện nghĩa vụ. Khiến Chu Sở yêu hận chồng chất, lửa hận vây lấy. Nhưng sức một con phượng yêu, làm sao có thể chống lại Huyền Y thánh nhân thượng phẩm chí tôn. Cuối cùng bị Nghĩa Phượng một kiếm dứt khoát đâm chết.

Nghĩa Phượng thu nhận Chu Sở từ nhỏ, hơn ai hết, người thật rất yêu Chu Sở, yêu trong từng xương tủy. Từng lập lời thề sẽ xóa sạch tội nghiệt, khiến cô trong lòng an yên một đời bên người. Nhưng cuối đời, lại không thể ngăn nàng hắc hóa, phải tự tay đâm một kiếm xuyên tim. Cảm giác đó, lúc đó người đã gào xé lên. Tiếng gào khóc động đến trời xanh. Rất nhiều người đã phỉ nhổ Nghĩa Phượng. Vì một đại ma đầu mà vứt bỏ thanh danh, vứt lại mẫu tộc sau lưng, suốt mấy giờ liền ôm lấy thi thể đã lạnh dần, không để ai chạm vào nàng.



Suốt những năm tháng y còn sống. Chiến tích công danh không ít, mọi người đều hứa cho y toại nguyện một ước nguyện. Nhưng trước giờ y chưa từng dùng đến. Ngay lúc đó, ước nguyện của người thành rồi. Nghĩa Phượng dùng nó để xin một lễ tang Minh hôn, một cổ mộ đặt hai thi thể cùng nhau. Ở cùng một chỗ cùng đến Hoàng Tuyền.

Trước khi nguyên sinh theo Chu Sở. Nghĩa Phượng đã ôm mặt người thương mà nói một câu khiến ai nãy cũng mấy phần lo sợ.

" Từ trước đến giờ, đời đời kiếp kiếp đều là nàng chết dưới kiếm của ta. Ta lại chẳng thể rửa hết hận trong nàng... Vậy kiếp sau, đổi lại là nàng giết ta đi. Nàng sẽ là Huyền Y, ta sẽ là con phượng yêu độc ác đó mặc người đời mắng nhiếc. Chúng ta tại đó kết thúc tất cả... ở Hoàng Tuyền làm một cặp thê thê đến đầu bạc răng long, đến núi dời sông vơi cũng không đổi. Được không?"

Kết lời người ôm chằm lấy Chu Sở, hôn lên môi nàng, thanh kiếm đâm xuyên tim nàng cũng dần đâm vào người. Hai người cứ thế cùng nhau chết đi!... Cùng nhau mặc áo hỷ, cùng nhau nằm cùng một cổ quan tài. Cùng nhau trải chịu nghi thức thanh tẩy dưới cái nóng của ngọn lửa mạnh nhất lục giới. Hỏa Kiếp Tiêu Hồn." - Xuân Thu từ tốn kể lại.

" Đây cũng gọi là cổ tích?" - Hạ Thất Phượng lại nhàn nhạt hỏi.

" Cũng có thể nói là thuyết xưa!" - Xuân Thu lập tức đáp.

" Thuyết hay cổ tích, cuối cùng cũng là truyền nhau mà kể!.. Người tại sao lại phải nói cho ta nghe làm gì?" - Hạ Thất Phượng cười nhạt đáp.

" Đúng! Tam sao thất bản rất nhiều. Nhưng bổn cung cũng không phải ngốc. Sẽ thế nào nếu ta nói... Như Điểu Nghĩa Phượng là sư phụ của ta?" - Xuân Thu nghiêm túc nói.

Hạ Thất Phượng nghe đến đây cũng không còn mang thái độ thờ ơ như ban đầu, mà thật sự lắng nghe. Y biết, Xuân Thu có thể tính tình lạ quái nhưng bà tuyệt đối không bao giờ nói bậy.

" Tuyết Băng vốn có sức mạnh ghê gớm. Nhưng nếu thật sự là thế, chúng ta đã không để tộc nhân phải chịu cảnh uất ức nhịn nhục mà sống.... Năm đó tiếng tăm của Nghĩa Phượng đồn xa, ta đã lộn lội ngược xuôi bái người làm sư. Đi theo người tu học mới có được cứu lấy Tam gia, giúp Tam gia có vị thế như bây giờ....

Còn nhớ, lúc đó theo Nghĩa Phượng đi khắp nơi, cuối cùng bọn ta ghé lại ở Tửu Hoa lầu, không phải để hưởng lạc, chỉ đơn giản là muốn dùng bữa... Sư phụ ta rất kén ăn, nồng mà không cay, thanh mà không ngọt, đặc biệt là lúc ăn phải có một canh hai mặn mới chịu đụng đũa... Bằng không người chỉ cần hít không khí cũng đủ no rồi....

Gương mặt luôn trầm ổn đó lần đầu gợn sóng. Trong Hoa lâu vậy mà lại có nuôi một đứa nhỏ, con bé là Chu Sở, lúc này chỉ mới 8 tuổi. Chu Sở từ bé bị bán vào nơi đây, ngày ngày bồi bàn, kiếm cái ăn cái mặc chỗ ở qua ngày... đến một ngày con bé cũng sẽ phải tiếp khách. Đó là một lẻ đương nhiên... Nhưng lúc đó Nghĩa Phượng vốn vô tình lại thấy sót thương cho con bé. Người cũng từng nói, Chu Sở có một nụ cười mà không ai có được. Nó giống như một bông hoa trắng dù bị chà đạp cũng không bị vấy bẩn... Nụ cười đó giống ánh sáng của hi vọng, luôn mang theo gì đó tươi sáng đến lạ... Nhìn vào nụ cười đó, tim người bất giác thắt lại. Lập tức bỏ ta 300 vạn lượng bạc chuộc thân cho con bé.

Chu Sở từ đó đi theo Nghĩa Phượng cùng ta... Ba người chúng ta sống chết có nhau. Sư phụ dạy ta, cũng dạy Chu Sở. Ta xem con bé như tiểu muội muội. Nhưng mà Nghĩa Phượng vẫn chưa một lần nói về việc nhận con bé làm đồ đệ. Bọn ta cứ thế lớn lên. Năm đó ta 25 tuổi, sư phụ đã trong ngoài 40 còn Chu Sở chỉ vỏn vẹn 15 tuổi... Ta quay về động bắt đầu xây dựng Tam gia hưng thịnh... Chu Sở suốt ngày ở riêng với Nghĩa Phượng. Hai người quấn lấy nhau như hình với bóng. Con bé luôn cười, sư phụ thì luôn ngại mà trưng ra cái mặt lạnh quay đi nơi khác.



Ta thừa biết Chu Sở có tình cảm đặc biệt dành cho Nghĩa Phượng. Đó không phải là tình sư đồ, hay ân nhân mà là tình yêu... Ta cũng rất nhiệt tình tác thành cho họ. Ta biết được sư phụ cũng có tình cảm với Chu Sở, nhưng người luôn chối không nhận. Thậm chí còn gay gắt bác bỏ... Lúc đó ta vẫn không biết, Nghĩa Phượng từ lâu đã nhìn ta thận phận Phượng Yêu của người kia. Người muốn chối, không muốn làm xao nhãng thiên mệnh. Cũng là muốn bản thân cố quên, tranh thủ từng ngày từng ngày cho Chu Sở cuộc sống tươi đẹp. Người nghĩ có thể làm vậy, về sau hận thù trong Chu Sở sẽ tan biến. Đến lúc đó người sẽ cho con bé cái chết nhẹ nhàng nhất.

Nhưng cũng vì một câu nói của người nói với Chu Sở mà mọi chuyện đã khác:

" Chu Sở! Ngươi hãy nhớ kỹ. Yêu ma cũng phân thiện ác. Nếu như bọn họ không làm việc ác thì không nhất thiết phải nhất định chém chém giết giết!"

Chu Sở cũng tự biết mình là Phượng Yêu còn người là Huyền Y thánh nhân nên luôn có chút kiêng dè không dám bạo dạn. Nhưng từ câu nói này, con bé lại nghĩ bản thân vì vậy cũng sẽ có cơ hội... Con bé bắt đầu theo đuổi Nghĩa Phượng điên cuồng... Cả cuộc đời tâm vững như bàn thạch của người cũng chỉ rung động trước Chu Sở. Cứ thế mà không ngăn được trở thành một cặp thê thê với con bé.

Chuyện này không sớm không muộn cũng truyền tới tai Như Điểu Phượng Linh tộc. Họ ra lệnh Nghĩa Phượng phải giết Chu Sở ngay. Nhưng người không làm được. Người ra sức thuyết phục, yêu ma cũng phân thiện ác... Nhưng tội nghiệt mấy đời phượng yêu để lại đã là một nổi khiếp sợ kinh hoàng ăn sâu vào máu, khiến họ không khỏi lo lắng.

Họ cho Nghĩa Phượng quyết định. Thử lòng Chu Sở, nếu như con bé có thể đứng trước việc bị chọc tức vẫn không đồ sát chúng sinh sẽ thành toàn cho một cặp thê thê trái luật trời này. Nhưng nếu là người lại, Nghĩa Phượng không ra tay thì họ sẽ cho Chu Sở một cái kết đau đớn tận cùng.

Ngày Như Điểu Phượng Linh tộc dẫn quân yểm trợ theo phong ấn Chu Sở. Ta cũng đi theo nhưng không tham chiến. Ta làm theo lời sư phụ dựng một kết giới cường đại. Giam họ bên ngoài để người và Chu Sở tự mình giải quyết.

Nghĩa Phượng bên trong diễn vai một kẻ bạc tình. Nói rằng năm tháng qua chỉ là để Chu Sở buông bỏ cảnh giác, cải tà quy chính để giờ này có thể dễ dàng giết cô.

Chu Sở chỉ mới 15, con bé còn quá nhỏ để hiểu. Chỉ nghĩ rằng Nghĩa Phượng đối với con bé đều là giả. Tình cảm bị phản bội lập tức trở nên điên cuồng, sức mạnh Phượng Yêu ấn giấu đã lâu bất ngờ bạo kích, tàn sát điên cuồng.

" Như Điểu Nghĩa Phượng! Không phải người nói yêu ma cũng phân thiện ác, không nhất thiết chém chém giết giết sao? Không phải người nói, người yêu ta sao? Nghĩa Phượng người phụ ta".

Tiếp sau đó chính là thảm cảnh như ngươi đã biết.... Lúc trước vãn thế, sư phụ đã căn dặn... Người muốn ta giúp người an bài hôn sự. Dặn ta về việc sẽ rất lâu sau, khi phượng yêu và Huyền Y tái sinh. Người để lại hết sức mạnh Huyền Y cho Chu Sở. Còn người có lẻ sẽ tái thế vào một thân tộc đặc biệt. Ta phải cẩn thận quan sát, phù trợ để có thể giúp họ... kết thúc đoạn yêu hận cũng như sự tái sinh lần nữa của yêu thế. Việc cũng nên chấm dứt rồi!" - Xuân Thu kể lại.

" Nó có ý nghĩa là gì?" - Hạ Thất Phượng đã nhận ra ý tứ trong câu chuyện nhưng vẫn giả ngốc nói

" Ngươi biết không? Nếu Nghĩa Phượng thật sự tái thế thành Phượng Yêu như lời người nói. Thì sẽ rất khó cho Chu Sở. Vì cho dù chuyển thế, những kinh nghiệm căn nguyên của người đó sẽ không mất đi. Nghĩa Phượng là nữ đại chí tôn của Như Điểu Phượng Linh. Hơn ai hết, người ấy nắm rõ thông thuật, cũng nắm được vốn hiểu biết về phượng yêu của gia tộc. Vì vậy, điều đó là rất bất lợi nếu hai người hoán đổi.... Và còn có.... ngươi và Nghĩa Phượng... giống nhau từng chút một!" - Xuân Thu đâm chiêu nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.