Chương trước
Chương sau
Trở về trước ngày hỏa táng của Hạ Thất Phượng, đêm hôm ấy y đã bàn luận phương pháp với Xuân Thu rất kĩ.

" Hình như có một điều kiện!"

Điều kiện để phượng yêu hỏa táng có thể niết bàn quay lại.

" Phải có người khóc cho ta!... Nhưng lần này đặc biệt nghiêm trọng, e phải là một đám người." - Hạ Thất Phượng có chút trầm xuống nói.

" Sao vậy? Không tự tin sao?... Sống một đời lạnh lùng nên không biết lúc chết có ai khóc cho mình không à?" - Xuân Thu lại châm chọc.

" Đúng! Nhưng cũng không tới mức đó... Những người thân thuộc có thể sẽ như vậy... Nhưng vì họ là thân thuộc, ta lại sợ không linh nghiệm. Dù sao việc hỏa táng này có rất nhiều quy tắc ngầm. Không thể đoán được... Vẫn là phải xem xét thêm...." - Hạ Thất Phượng thở dài đáp.

" Nhưng trước hết vẫn phải là chờ người giúp ngươi!... Dở sống dở chết, tuy ngươi có thể chạm vào đôi chút vật thể, ta cũng có linh lực. Nhưng linh thức hay linh hồn can thiệp vào đời sống thực tại sẽ làm đảo lộn luân hồi. Cho nên vẫn phải nhờ một người trần mắt thịt giúp ngươi!" - Xuân Thu phân tích kĩ càng nói.

Tuy tổ nhân đôi lúc hay thói trẻ con, nhưng bà ấy thật sự tính toán rất chu toàn.

" Phải nhờ ai!... Hay là nhờ Phong Duật! Phong Duật mang họ Hỏa Trùng, là dòng họ hỏa hệ mạnh nhất dị tộc chúng ta. Hắn có thể khống chế được Hỏa Kiếp Tiêu Hồn." - Xuân Thu suy nghĩ rồi nói.

" Khảm Ngọc cũng mang huyết mạch Hỏa Trùng. Chỉ là thẩm thẩm là nhi nữ duy nhất của Hỏa Kỳ, nên cần người nối dõi. Cho nên hai huynh đệ ruột họ mới mang hai họ khác nhau.... Vả lại không thể chọn họ!" - Hạ Thất Phượng cũng phân tích kĩ càng đáp.

" Tại sao không thể?"

" Bọn họ có quan hệ mật thiết. Cho nên nếu nhất thời kích động sẽ nói cho những người thân thuộc khác biết. Như vậy không phải mất rất nhiều người có khả năng sẽ khóc cho ta sao?" - Hạ Thất Phượng đáp.

" Vậy phải tìm một người trưởng thành một chút! Có thể giữ kín bí mật! Cũng có đủ sức mạnh để khống chế Hỏa Kiếp Tiêu Hồn. Cũng phải là người có học rộng hiểu nhiều, phải biết đôi chút về đặc điểm dị tộc.... Sao càng nói ta càng nghĩ về Nhan Linh Lung và Hạ Minh Sơn vậy?" - Xuân Thu bất lực phân tích.

Yêu cầu này đúng là quá cao rồi! Trưởng thành, kín miệng, có hiểu biết, có năng lực... Phục Linh Sơn được mấy người chứ?.... Nhưng mà cũng không thể nhờ đến Hạ Minh Sơn hay Nhan Linh Lung.... Bọn họ bây giờ không sử dụng được linh lực...sao có thể điều khiển Hỏa Kiếp Tiêu Hồn. Cũng không thể nhờ Tỵ Nương hay Lộc Nương và cả cô cô của Tam gia. Trực hệ linh lực của họ tương khắc với hỏa hệ... Việc này càng tính thì càng vào ngõ cụt mà...

Hạ Thất Phượng nhắm mắt suy nghĩ một chút liền bước đi.



" Này ngươi đi đâu vậy? Chờ ta.... Biết phải nhờ ai rồi sao?" - Xuân Thu vội theo sau.

Bọn họ không ai nói với nhau câu nào. Đi một mạch đến một nơi cách xa Hàn Băng điện. Cũng đúng, Hàn Băng điện vốn ở nơi hẻo lánh bị bỏ hoang, nên so với nói khác đều là xa cả.

Nhưng nơi họ để cũng không thua kém. Chỉ có điều quanh năm vẫn có người sinh sống nên xem ra vẫn là ấm áp hơn nhiều.

Một điện... à không một căn nhà tranh nhỏ bên vách núi, bao quanh là rừng trúc dẫn lối vào, trước nhà trồng rau cải và hoa màu đơn giản, bên ngoài còn có một cái bếp. Nhìn vô cùng đơn sơ giản dị.

" Đến đây làm gì? Ngươi quyết định không sống lại nữa muốn nghỉ dưỡng sao?" - Xuân Thu không hiểu, ngơ ngác hỏi.

" Cứ theo đừng hỏi!" - Hạ Thất Phượng chỉ tùy tiện đáp.

Bọn họ đi vào trong. Bên ngoài không quá nổi bật nhưng bên trong khá hơn nhiều. Sạch sẽ, ngăn nắp, tất cả sắp xếp tươm tất. Rất có kỉ luật.

" Chủ nhân nơi này hẳn là người kĩ tính!" - Xuân Thu cảm thán nói.

Bọn họ lại đi một vòng đến trước một gian phòng.

" Trong đó có người!" - Xuân Thu kinh ngạc nói.

Sơn quy có quy định giờ giấc về việc nghỉ ngơi, vào đúng giờ phải tắt đèn đi ngủ. Gần đây chỉ có Hàn Băng điện có người bệnh nên mới để đèn. Vậy mà ở đây lại có người cả gan làm trái... Không sợ trời mà.

" Khu vực của văn phương diệc không bị kiểm soát về giờ giấc." - Hạ Thất Phượng giải thích.

Cũng dễ hiểu. Văn phương diệc xử lý công văn thường vào ban đêm. Vả lại sáng họ làm việc ở các điện chính, dạy môn sinh, tham luận. Đêm đến là thời gian để đèn sách để mở mang thêm tri thức.... Hơn nữa họ không thu đồ đệ, hiếm lắm mới có một người. Tự mình ở tại một căn nhà nhỏ, lại cách xa các điện chính. Cho nên đặc quyền họ được hưởng chỉ có thời gian thôi... Nhưng mà từ lúc Hạ Thất Phượng kế vị, đa số văn phương diệc đều có cơ hội ở gần điện chính. Khu vực này cũng càng trở nên vắng.

Vậy người bên trong là ai mà khiến Hạ Thất Phượng đến tận cửa để tìm?



Hai người bước vào trong. Ánh đèn dầu nhỏ mập mờ cùng ánh trăng chiếu vào. Nơi đây đơn sơ hay trắng ra là có vẻ nghèo nàn hơn nhiều so với Hàn Băng điện. Giường tre, bàn trúc. Thật sự không tìm được điểm chung giữa nó và các điện chính. Dù sao cũng là chỗ ở của phương diệc. Sao lại khác biệt như vậy?

Cũng là do lúc trước văn võ thường bị phân biệt, nam nữ càng lại phân biệt. Đa số nữ giới không có nhiều lựa chọn, nên họ lên hàng phương diệc tự khắc phân vào hàng văn. Sau đó chuyển dời đến khu vực này, nhường lại nguồn chính lực cho các nam nhân khác.

Bóng lưng người kia đang cặm cụi bên bàn đọc sách rất chăm chú. Có vẻ như khá mệt mỏi... Mà hình như cũng hơi quen mắt thì phải

" Đã nhiều ngày vậy rồi mà con bé vẫn chưa tỉnh... Ta vậy mà cũng không tìm ra được phương pháp nào giúp đỡ... Không biết ta có nghĩ nhiều quá không?... Ta và Hạ Thất Phượng chỉ có quan hệ giữa trưởng môn và quân sư. Không cần quá mức coi trọng. Trước giờ theo 3 đời trưởng môn, ta vẫn chưa bao giờ coi họ là chủ... Không có quan hệ chủ tớ sao phải lo đến như vậy?..... Thật sự không hiểu nổi mình." - Lời tâm sự của vị kia.

" Người có đọc vị cô ta?" - Hạ Thất Phượng nghi ngờ hỏi.

" Không!!!" - Xuân Thu liền kinh ngạc đáp.

" Vậy người biết lý do chúng ta đến đây rồi đó!" - Hạ Thất Phượng bình tĩnh đáp.

Trời ạ!!!!

" Lam Lan phương chủ đây sao?... Lúc trước ta toàn nghe nói cô ta ngoại trừ học vấn cao thâm thì chẳng được tích sự gì cả. Các mảng về linh lực đặc biệt kém, thể chất cũng kém... Vậy mà có thể mở được Thông Linh trận cấp linh thức rồi sao?" - Xuân Thu kinh ngạc nói.

Thông Linh trận là một thuật phổ thông. Ở hàng vị thượng phẩm ai cũng có thể làm được. Nhưng mà Thông Linh trận cũng có 3 loại: Vị thường, linh thức, tiên ban.

Vị thường là cái mà mỗi thượng phẩm đều có thể làm được. Còn linh thức là trận pháp thông linh cho phép linh thức hay linh hồn khác có thể vào trong trận giao tiếp. Đây là một cấp độ khó hơn hoàn toàn, đòi hỏi việc dùng linh lực cũng phải tỉ mỉ cẩn thận. Bởi lẽ vị thường tạo ra trận pháp cho phép người khác dùng linh lực của họ mà vào trận. Còn linh thức thì phải tiêu hao linh lực của chủ thể mới giúp linh thức vào trò chuyện được. Càn tiên ban thì là cấp cao hơn rồi, cho phép tiên vào. Cái này thì có chế giống như vị thường, nhưng mà không phải hàng tiên thì không làm được.

Cho nên đối với một người bị coi là phế linh đan như Lam Lan lại làm được việc này đúng là hiếm lạ.

" Ngay từ đầu ta đã biết cô ta rất khác!... Người khác nói cô ta phế linh nhưng thật sự không phải. Năng lực không cân bằng, họ sao có thể thấy được những thứ này... Tư vị linh lực này rất dày. Chính là người có thiên phú. Chỉ có thể chọn Lam Lan để giúp đỡ thôi!" - Hạ Thất Phượng lặng lẽ phân tích nói.

" Cũng đúng! Với khả năng này việc khống chế Hỏa Kiếp Tiêu Hồn là có hi vọng. Nhưng mà... cô ta có chịu giúp ngươi không?" - Xuân Thu hỏi đến một câu chí mạng.

" Ta cũng không biết! Chỉ có thể đặt cược thôi"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.