Phải nói là năng lực của Giản Sơ Mạn rất khá. Trong một thời gian ngắn như vậy mà y thuật cũng có thể coi là am tường, khả năng dùng linh lực trị liệu cũng nhuần nhuyễn. Vết sẹo kia của Hạ Thất Phượng chỉ một chút đã được con bé trị khỏi, lành lặn như chưa từng có.
" Aiyo Chỉ Linh Tước ngươi đừng náo nữa! Ta sắp giữ không nổi rồi!" - Tiểu Ái than phiền cùng lúc đó cũng nghe được tiếng đập cánh lạch phạch của con chim kia.
Thương Nhiễm nhẹ nhàng gỡ bịt mắt của y xuống. Tuy là mặt mày tái nhợt, nhưng đôi mắt vẫn đặc biệt sắc. Rất có lực và uy nghiêm.
" Chỉ Linh Tước!" - Y nói kèm theo chút nộ khí.
Chim Chỉ Linh nghe tiếng chủ liền dè dặt lại, không quậy nữa mà nằm yên trong tay Tiểu Ái.
Tiểu Ái thấy vậy mặt vui ra hẳn. Con bé mò mò thân chim một chút, trượt vào một sợi lông vàng sáng.
Một màng sáng vàng hiện ra. Nhưng mà cũng không có gì đặc biệt hơn nữa. Nó hoàn toàn không có ý nghĩa.
" Tra không ra. " - Hạ Thất Phượng có chút trầm xuống nói.
" Hả? Sao lại tra không ra? Chỉ Linh Tước trước giờ thám thính rất giỏi đó!" - Tiểu Ái kinh ngạc nói.
" Không phải do Chỉ Linh Tước... Do nơi đó có điểm cổ quái hoặc là... Có thứ gì được che đậy lại cho nên không tra ra." - Hạ Thất Phượng nghiêm túc nói.
" Vậy phải làm sao?... Không coi được Điền Ý Lỹ, nó cũng tìm không ra.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-cua-nu-de/2919049/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.