Từ từ rảo bước. Cuối cùng cũng tiếng đến quảng đường mà bậc thềm toàn là ngọc. Đại môn hai bên có hai người canh giữ lặng lẽ cúi đầu kính cẩn. Còn có một thân nữ nhân tay bê tư liệu đứng chờ sẵn.
Đi trên con đường này, thấy cảnh tưởng kia, thật sự như mang cảm giác được về nhà. Có gì đó nao nao khó tả. Tiết trời hôm nay rất đẹp, một sắc xanh lam bao phủ, trong trẻo biết bao.
" Cung nghênh trưởng môn quay về!" - Lam Lan nhẹ giọng chào hỏi.
Hạ Thất Phượng ở thượng sơn và trang viên kia là hai con người khác nhau. Bây giờ lại bày ra dáng vẻ khó gần kiệm lời của trước kia. Chỉ có ánh mắt không quá lười biếng, trầm mi xuống như vẻ đáp lại.
" Gần đây mọi việc đều ổn chứ?" - Y trầm mặc hỏi.
" Mọi việc vẫn bình thường...chỉ có việc hôm nay, ta thật sự không dám tự mình định đoạt, sợ không chu toàn. Vẫn là phiền người." - Lam Lan kín cẩn đáp.
Họ vừa nói vừa từ từ bước đi.
" Không sao!... Ta mới là trưởng môn. Việc đẩy cho ngươi quá nhiều, đến ta còn cảm thấy mang ân. Việc này lại có tính chất quan trọng, ta không thể lại lười biếng mà giao cho ngươi lo liệu được." - Hạ Thất Phượng cẩn thận suy tư nói.
" Người không hề đẩy việc cho ta. Người bị thương lại là giai đoạn cần tịnh dưỡng. Phục Linh Sơn đang còn non kém, không thể không dựa vào người đảm trách. Ta chỉ có thể giúp người chút sức.... Trưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-cua-nu-de/2919033/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.