" Tiểu Thất không sao chứ?" - Lam Phong lo lắng tiến đến.
Trạng thái của Hạ Thất Phượng rất yếu, y trượt cả người từ trên ghế xuống, ngồi bệnh dưới đất. Cho dù gương mặt mang biểu tình của sự khó hiểu, khó hiểu bản thân vì sao thế này. Có thứ gì đó rất kì lạ, ươn ướt từ nơi hốc mắt chảy ra. Là nước mắt sao?... Y đang khóc sao?... Giọt nước mắt này là của kẻ nào? Vì sao chứ?
Y dùng đôi mắt kinh ngạc nhìn những giọt lệ đã bị ngón tay quẹt qua. Đây là khóc vì cái gì chứ? Vì sao lại đau lòng đến như vậy?
" Sư phụ!... Người thấy ổn không?" - Giản Sơ Mạn lo lắng hỏi.
Con bé đã bắt mạch cũng đã dùng linh lực thăm dò...nhưng mà không có bệnh gì, hoàn toàn không có gì bất thường.
" Không phải là ta...Là của ai? Cảm xúc này là của ai..." - Y bắt đầu lẩm bẩm gì đó một cách thất thần.
Phiến ngọc xanh lam y đeo trước cổ khẽ sáng lên. Từng hạt sáng nhỏ từ cơ thể y thoát ra... Nó bay lên phía trước, tạo ra một hình ảnh hư ảo. Trong hư ảnh, có một nữ tử. Một nữ tử rất quen mặt cũng đang khóc. Thật sự mang chút gì đó thê lương da diết, khiến người ta không nỡ làm tổn thương.
Nữ tử đó trang phục diễm lệ, tại nơi cung hoa điện ngọc. Nhưng trong mắt không có nổi chút hi vọng sống. Không có một chút ánh sáng.
" Mẫu phi!" - Lam Phong kinh ngạc gọi.
Người đó khóc rất bi luyến,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-cua-nu-de/2919011/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.