Chương trước
Chương sau
Trong vòng linh lực, chính là khung cảnh của Tửu Hoa Lâu ở Đông Kinh về đêm. Nơi đầy tràn ngập ánh đèn ái muội, càng nhộn nhịp hơn hẳn.

So với thời điểm này, bấy giờ Hạ Thất Phượng vẫn là còn linh lực. Một lần giơ tay có thể khiến bao người phải quỳ rạp xuống.

Chỉ thấy một người thân mang hắc y lại đeo một cái mặt nạ. Phi nam phi nữ thật sự nhìn không ra bước vào phòng trong từ từ bước lên từng bật thềm cao vút dẫn lên đài cao.

Nơi đây rèm buông khép kín lại trang trí đặc biệt nổi bật, ai nhìn vào cũng liền có thể nhận ra được là chỗ ngồi của vị gia chủ thần bí của Tam gia thời điểm đó.

Giải thích một chút, thời điểm trước khi tự mình công bố trước thiên hạ bản thân là gia chủ Tam gia, thì chẳng có một ai truy nổi chút tung tích của y, dù cho họ có là hắc đạo thâm sâu khó lường hay là nhà quyền quý đến đâu đều vô năng. Người ta còn không thể khẳng định được rõ là nam hay nữ, đến cả người trong nhà còn không thật sự biết. Họ chỉ nghe theo sắp xếp và phân phó của vị cô cô và Tửu Vy, chỉ có thể nhận ra gia chủ quay về khi cờ báo chuyển sang một chữ "Lệnh". Mà cho dù là thế, mỗi lần gia chủ về thăm đều không đánh tiếng ra ngoài, chỉ có một vài người biết nhưng họ vẫn là kín miệng giữ thân không dám nhiều lời, cho nên chẳng ai biết cả.

Hắc y từ từ ngồi xuống, rèm hồng phía trước cũng không thèm nhấc lên, chỉ là ngồi đó từ từ xem chuyện hay.

" Tiểu chủ! Mọi thứ đã sẵn sàng rồi!" - Nhược Thanh ở bên cạnh kín cẩn nói.

Y không đáp không lộ ra chút biểu thái. Chỉ nhẹ nhàng cử động ngón tay.

Trên dưới những người thân cận đều hiểu rõ, lập tức vào sẵn vị trí. Chuẩn bị đầy đủ tất cả.

Nhược Thanh bước ra ngoài rèm châu hồng, trên mặt vẫn đeo một chiếc mặt nạ không hề lộ mặt. Đây là một phi vụ lớn chưa từng có ở chốn ăn chơi này, nhưng cũng là canh bạc có thể một lần tính nhưng dùng trong 3 năm.

Phía dưới đài cao là đại sảnh, lần này đã được trang hoàn sửa đổi lại một chút. Chỉ tiếp có 6 vị khách quý, thường xuyên đến chơi họ còn là người có thân thế hiểm hách khiến Tam gia phải vuốt mũi nể mặt mà tổ chức ra chuyện vui ngày hôm nay. 6 người được phân bổ ngồi ở một chiếc giường tròn, bên trên còn có rèm treo có thể kéo kín lại tạo ra khoảng riêng tư, dường như là tạo cơ hội cho họ có thể chơi ngay tại chỗ. Nhưng những kẻ dám làm như vậy cũng đã là biến thái thú tính quá độ, nếu phải chọn họ cho một vị trí, chuyện này lộ ra thì họ hoàn toàn không xứng để ngồi.

" Đêm nay là một đêm đặc biệt. Tiểu lâu rất hân hạnh được phục vụ các vị đại gia đây!... Để các vị chờ lâu rồi. Hiện tại tiểu nữ xin phép được thông qua thể lệ cuộc chơi một chút. Rất giản đơn, đấu giá. Vị nào trả cao hơn thì vật nhận chủ vậy. Mỹ nhân tiểu lâu không thiếu, chỉ là... các vị đây có thể chi được bao nhiêu?" - Nhược Thanh giọng điệu uyển chuyển có lên có xuống vừa là xoa vuốt vừa là khinh miệt nói.

Cũng đúng thôi! Trước giờ đều là người tự mình đến đây vây lấy, muốn được vui vẻ, chứ Tửu Hoa Lâu chưa một lần kéo khách. Cho nên tự họ đã có quyền quyết định trong tay mình. Quyền trịnh thượng cũng là đương nhiên.

" Mau bắt đầu đi!" - Vị nam nhân ngồi ở vị trí số 1 lên tiếng.

Vì là cuộc chơi, lại chơi ở một nơi như vầy, thân phận họ tôn quý nên không thể lộ mặt. Tất cả đều đeo mặt nạ che đi dung mạo, chẳng thể nhận ra là ai.

" Vậy...tiểu lâu xin phép bắt đầu. Đầu tiên là một mỹ nhân hoa sắc, dung mạo xinh đẹp, dáng người uyển chuyển. Trên người còn lưu hương thơm của hoa cỏ thơm mát. Thứ phẩm Cửu Lâu đệ nhất mỹ nữ. Cung Nhạc! Khởi điểm 3 vạn lượng vàn!"

Nữ nhân được giới thiệu dáng điệu thước tha bước ra từ tầng phía dưới, gần hơn với những người ở đại sảnh giúp họ nhìn rõ hơn. Quả thật, cơ thể toát ra một mùi rất thơm, nhan sắc cũng nhu mì lở lướt, trên eo còn có một đóa hoa Hải Đường đặc biệt hút mắt.

" Quả là đệ nhất mỹ nhân nhưng mà chỉ mới là Cửu Lâu lại có giá 3 vạn lượng vàng. Như vậy có đáng không?" - Người bên ngoài bàn tán.

" Cần ngươi quản, vì lẽ đó mới chỉ tiếp 6 vị khách quý này. Bằng không chúng ta cũng được vào ngồi dự rồi!" - Một người khác đáp.

Một đám nam nhân bên ngoài vẫn đang hả hê uống rượu vây xem chuyện vui, đúng là không có chút xấu hổ. Việc đấu giá nữ nhân như vậy mà cũng có thể coi như không mà cười đùa hay sao?

Tửu Hoa Lâu cũng có phân chia thứ phẩm của nữ nhân tiếp khách. Trọng điểm chia thành chín lâu. Ai có năng lực tài sắc càng cao sẽ càng được đẩy thứ hạng lên trên với Nhất Lâu là cao nhất.

Người nói cứ nói, người chơi cứ chơi. Các con giá từ từ đều được hét lên mà giành giật. 30 vạn rồi đến 300 vạn lại thêm 3000 vạn, gần như không biết tiếc tiền muốn vét hết quốc khố ra mà dùng. Tiền của họ nhiều như vậy lại tiêu cho việc này, tiền cũng bẩn rồi. Danh dự bẩn đó không thể xóa nhòa. Dù sao bên ngoài đều nghĩ, nữ nhân của Tửu Hoa Lâu đều là kỹ nữ, vô cùng dơ bẩn, lại có kẻ bỏ số tiền lớn ra mua, kẻ đó điên rồi, chức lớn càng là tội lớn.



Từng mỹ nhân cứ thế rơi vào tay những người đó. Có người chỉ một hai, có ngươi đã tận năm. Đều rõ bỏ tiền mua nhưng cũng chỉ có thể mua một đêm cùng mỹ nhân, sao lại càn rỡ hồ đồ đến thế. Duy chỉ có một vị ở số 6 từ nãy đến giờ đều không tham gia. Giường của hắn vẫn là không có nữ nhân nào đang nằm uốn lượn, vai và ngực vẫn là chưa được ai xoa tới.

" Đây đã là mỹ nhân cuối cùng. Thật ra, tiểu lâu cũng không muốn phải đem con át chủ bài này ra. Nhưng vì các vị ở đây quá nồng nhiệt, không thể không hồi đáp tấm lòng này của các vị... Đệ nhất mỹ nhân Nhất Lâu, đương kim mỹ nhân Đông Kinh 3 năm liền, Thập Hoan cô nương."

" Thập Hoan cô nương?! Đúng là hào sảng, Tửu Hoa Lâu vậy mà mạnh tay đưa cả Thập Hoan ra. Vậy những vị này quả thật bất phàm. Thập Hoan là người khó gặp nhất Tửu Hoa Lâu chỉ sau vị gia chủ kia thôi. Cả cái kinh này đến mấy vị thiếu gia dốc hết ngân khố cũng không nhận được cái gật đầu của nàng ta. Gia chủ cũng hết mực cưng chiều, nuông cơm nàng ta không chán, quyết không để nàng ta phải hạ mình phục vụ ai. Người ngoài còn nói là gia chủ nhất mực sủng ái, bồi dưỡng thành nước cờ mạnh trong tay. Vậy mà bây giờ có thể đưa nàng ta lên để mọi người đấu giá. Đúng là chuyện hiếm thấy." - Những nam nhân phía ngoài xì xầm.

Phía trong rèm châu hồng. Không gian vẫn là bao phủ nhiều bởi bóng tối, chỉ có lấp ló chút ít ánh lửa đèn cầy phía xa xa. Nơi đây luôn là tuông rèm nên chẳng ai thèm để ý, nhưng vẫn là nhất mực không để bóng hằn lên rèm châu khiến người khác phát hiện.

Hắc y vẫn là ngồi đó, dáng vẻ vô cùng mất kiên nhẫn. Người như y chính là vô cùng chán ghét thể loại nam nhân này, khinh mạt phụ nữ chỉ thật sự coi là món hàng mà chơi đùa. Dẫu biết, ở Tửu Hoa Lâu bán nghệ không bán thân. Người ngoài có thể không tin nhưng nhà ai nấy rõ. Nếu nữ nhân đó không đồng ý, thì cho dù là chục đêm cũng chẳng bị vấy bẩn, chỉ khi cô ta cũng nguyện ý làm mới có chuyện đó phát sinh. Bởi lẻ nữ nhân nơi này đều được huấn luyện vô cùng kĩ càng, biết dùng mê hương khiến khách tưởng tượng, biết dùng dược thảo trong lúc nguy cấp, luôn được uống đan dược để không bị ảnh hưởng bởi những kích thích mà các khách quan quá khích làm ra. Mà đương nhiên, đa số người ở đây đều thuộc Tam gia, hết 8 phần đều là dị tộc Yên Nam nên càng không thể có điểm sơ sót được, nên cũng có thể phần nào yên tâm. Chỉ là những tên nam nhân đó, một mặt ghê tởm chỉ biết nữ sắc mà không biết rõ bản thân bị lừa một vố đau. Đúng là đáng khinh.

Nhưng ở đâu cũng có lệ riêng của nó. Vẫn sẽ có một số nữ nhân động lòng với khách của mình. Thập Hoan là một ví dụ.

" Tiểu chủ! Thập Hoan nhận ơn dưỡng của người, còn được người hết mực nâng đỡ. Tại đây vừa là tạ ơn vừa là cáo biệt đến người!" - Thập Hoan cúi người kín cẩn bái lạy.

Đôi mắt nàng ta rất đặc biệt. Hay là do mặt nạ điểm xuyến vàng bao lấy mắt khiến đôi mắt kia lại càng trở nên bí ẩn lại cuốn hút hơn. Đây là nữ nhân duy nhất từ nãy đến giờ đeo mặt nạ. Nhưng mà...vẻ mặt này của nàng ta, nhìn qua cũng là rất quen.

Hắc y không đáp, trầm mặc thắng thắn nhìn về phía trước xem thế sự. Thập Hoan cũng không nán lại quá lâu mà hoàn thành bổn phận của mình.

Khác với kẻ khác. Nàng ta không bước xuống tầng dưới mà bước thẳng xuống đại sảnh. Làm cho đám nam nhân một phen hú hét thích thú.

Thập Hoan ăn vận cũng không hở hang như như nữ nhân kia. Đặc biệt được cho ăn vận như một tiểu thư khuê cát có khí chất thanh tao nhã nhặn. Váy bồng màu xanh ngọc khẽ lay bay bay theo điệu múa thanh thoát mê hồn. Từng cử chỉ của nàng ta đều toát lên được chút gì đó cao ngạo quý giá nhưng lại không tự mãn.

Ai cũng bị nàng ta làm cho siêu hồn lạc phách. Điệu múa di chuyển từ nơi này sang nơi khác. Thập Hoan cùng điệu múa và bàn tay đầu mê hoặc của mình vậy mà có thể gỡ mặt nạ của những vị khách quý này. Còn làm họ một vẻ si mê không dứt. Nhưng điều làm người ta càng thích thú hơn chính là...

Người ngồi ở vị trí một là Nhị hoàng tử

Người ngồi ở vị trí hai là Tứ hoàng tử

Người ngồi ở vị trí ba là bát hoàng tử

Người ngồi ở vị trí tư là thập hoàng tử

Người ngồi ở vị trí năm là thấp nhị hoàng tử

Họ đều có danh phận cao quý, người nhỏ nhất vẫn là đã đủ tuổi cập kê nhưng như vầy vẫn là ăn chơi quá sớm rồi.

Đến lúc nàng ta lả lướt tới người thứ sáu động tác có hơi chậm lại, nhiều hơn là vuốt ve triều mến, lưu luyến không rời.

" Được rồi Thập Hoan! Tặng cho khách quý một điệu như vậy là đủ rồi." - Nhược Thanh trên đài cao nói vọng xuống.

Động tác của Thập Hoan liền dừng lại, ngón tay đang dần nắm lấy mặt nạ của vị thứ sáu cũng dần buông ra. Vậy là chỉ có vị này là không lộ mặt. Nàng ta lấy lại dáng vẻ khuê cát, ngay ngắn đứng ở giữa đại sảnh chờ đấu giá.

" Giá của Thập Hoan cô nương đặc biệt cao. Khởi điểm 1000 vạn lượng vàng!" - Nhược Thanh trực tiếp dẫn dắt ra giá.



Giá này cũng quá cao rồi. Tuy Yên Nam địa thế tốt, có hàng chục mỏ vàng nhưng mà nhiêu đây mà chỉ mới là khởi điểm thì là quá nhiều rồi. Mấy vị hoàng tử này còn trả nổi không?

" 5000" - Nhị hoàng tử ra giá.

" Aiya hoàng huynh. Đã có năm mỹ nữ vây quanh, còn không muốn nhường cho tiểu đệ!" - Thập hoàng tử ở đối diện nói châm vào.

" Ngay cả Thập Nhị gia còn có sáu người, ta nào dám thua kém!" - Nhị hoàng tử đáp lại.

Đúng là hắn muốn nhắm đến rồi.

" 5050" - Thập hoàng tử hô lớn.

" Yo cũng rất mạnh miệng, ba người còn không đủ. Còn không nhường cho kẻ tay trắng kia con đường nở mặt sao?" - Bát hoàng tử châm chọc nói.

Có lẽ họ biết nhau là ai, còn là hẹn nhau mà đến ăn chơi. Kẻ bị lôi theo kia rất có thể là...

" Con hoang thì lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?" - Thập Nhị hoàng tử chỗ kế bên khinh miệt lên tiếng.

" 6000 cho vị số 6!" - Một nữ nhân ngăn người số 6 lên tiếng rồi nói thay hắn ta. Cô ấy là Tửu Vy.

" Còn có cô nương yêu kiều giúp sao? Bỏ đi, dù sao cũng là tiền hắn tự mình phải trả!" - Tứ hoàng tử lên tiếng.

" 7000"

" 7500"

"7700"

" 8000"

" 8050... Số 6 ngươi là theo, hay là không theo nữa đây!" - Tứ hoàng tử khinh khỉnh nói.

Không gian có hơi trầm lặng xuống một vẻ căng thẳng. Ai cũng phải phát choáng bởi những con số kia. Thật sự quá khủng khiếp, còn có người không sợ chết mà dám theo sao?

" 9999 cho số 6!" - Tửu Vy sau khi cúi xuống nghe người kia truyền đạt liền cười miệt nói ra.

Con số này liệu còn ai dám theo?

" Hay...hay lắm!" - Đám hoàng tử kia vỗ tay không thôi.

Thế là Thập Hoan cứ thế thuộc về người kia. Một trận ăn chơi người không ra người, ngợm không ra ngợm này của mấy vị hoàng tử, toàn bộ đều bị thu lại hết vào trong một viên ngọc trắng. Đó cũng chính là vật dâng lên cho Tuyên Hi để làm chứng.

Cũng vì lẽ đó, các vị hoàng tử kia không có tư cách thỏa đáng, cũng không còn phù hợp cho ngai vị, không thể chọn làm thái tử. Từ đó có thể thấy... Vị thế thái tử phải chọn Trường An, mà một khi Trường An đã được chọn thì cái ghế này hắn ngồi, nhất định vô cùng chắc chắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.