....... Tiêu rồi! Nơi đây không thân thuộc không có quen biết ai ngoài sư phụ. Y đi rồi thì ta đeo bám được ai?....
Sơ Mạn nghĩ vậy rồi vội chui ra khỏi chăn, hướng thắng về hướng cửa mà lao tới.
* Ặc * .... Chết rồi cái chân vô dụng này.
Chân cô lại không phối hợp, vừa tới được trước cửa liền vô lực ngã nhào xuống.
* Xoẹt * tiếng cửa gỗ trượt mở ra.
" Úi! " - Sơ Mạn hốt hoảng phát ra chút âm thanh mỏng.
Cũng không quá đau. Đầu mình va phải thứ gì mà mềm mềm thế này?
Sơ Mạn nói rồi mở căng tròn hai mắt ra nhìn xung quanh.
Hơi mắt cô liền trố ra khiến thì sốc chết mất.
" Tay...tay..."
Sơ Mạn liền vô thức nhìn về phía tay mình
Nhìn lại một chút...tay của Sơ Mạn đúng là không đúng đắn, vậy mà lại đặt trên gò bồng đào mềm mềm tròn tròn của người kia.
" Ấy...xin lỗi...xin lỗi tiên nhân! Ta không cố ý!" - Sơ Mạn liền vội vàng quờ quạng nói.
" Yên... sờ chưa đủ sao? Còn không mau đứng lên!" - Người bị đè dưới thân có hơi khó chịu đôi chút nói.
Sơ Mạn cũng không phải là muốn chiếm tiện nghi, chỉ là hai chân và thân dưới tưởng như phế không có sức động dậy.
" Xin lỗi tiên nhân! Ta...ta...thân dưới ta vẫn còn khó chịu...không động nổi..." - Sơ Mạn liền thành khẩn nói.
"....."
Câu này nghe như. Đêm qua mặn nồng quá mức, bây giờ xuống giường không nổi....
Đúng là rất dễ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-phi-cua-nu-de/2918928/chuong-179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.