Chương trước
Chương sau
Thánh Y sơn, là nơi vô cùng lạnh ởphương bắc, mỗi khi mùa đông đến tuyết bay tán loạn, màu trắng bao phủ,đẹp đến mức tận cùng, lại lạnh lẽo đến mức tận cùng.Năm nay Thánh Y sơn, cũng vẫn như mọi năm, vừa vào đông liền nổi tuyết, trên sơn đạo, tuyết đã đọng đến mắt cá chân.Trên nền tuyết lâu không có người đi,bị một nam tử đột nhiên xâm nhập in xuống một chuỗi dấu chân, nam tử kia mặc một bộ trường bào màu đen, bên ngoài khoác một chiếc áo choàng cũng màu đen, gió lạnh thổi bay tà áo của hắn về phía sau, hắn cúi đầu,không bung dù, tuyết rơi trên tóc cùng vai hắn thật dày, hắn cũng khôngngừng lại, đi bộ lên đỉnh núi, động tác của hắn nhanh nhẹn, bộ pháp nhẹnhàng, vừa nhìn đã biết là một người võ nghệ không tầm thường.Chưa đến một hồi sau, hắn lên tới đỉnhnúi, trên đỉnh núi, một tòa trang viên khí phái hiện lên trước mắt, hắnngẩng đầu liếc mắt nhìn ba chữ ‘Thánh Y phái’ trên cửa lớn tòa trangviện, tiến lên phía trước, nhẹ gõ cửa.Gia đinh trông cửa là một lão bá tuổihơn năm mươi, mở cửa ra, nhìn nam tử, lễ phép hỏi:“Vị công tử này…… A!”Khi lão thấy rõ mặt hắn, kinh hỉ kêu lên:“Là Mạt Nhất đại hiệp! Sao ngài lại đến đây?”“Ta đến tìm Vu Thịnh Bạch.”“Mạt Nhất đại hiệp mời tiến vào, Bạch đại phu đang ở Thiên viện, lão đưa ngài tới đó.”“Làm phiền.”“Mạt Nhất đại hiệp khách khí , đây làtiểu nhân phải làm .” Gia đinh lão bá liếc mắt nhìn Mạt Nhất một cái,lão dẫn hắn đi qua hai hành lang dài, qua một hồi lâu, rốt cục khôngnhịn được hỏi:“Mạt Nhất đại hiệp, Cung tam công tử không cùng ngài đếnsao?”Mạt Nhất sửng sốt một chút, cuối cùng lãnh đạm trả lời:“Không có.”“A, đáng tiếc .” Gia đinh lão bá có chút thất vọng a một tiếng.Mạt Nhất có chút kỳ quái nhìn lão, không biết vì sao lão lại thất vọng như thế.Kỳ thật hắn không biết, khi trùng kiếnThánh Y phái, Mạt Nhất cùng Cung Viễn Hạ mỗi ngày đều đấu võ, đây khôngchỉ là tiết mục người Thánh Y phái thích xem, ngay cả dân chúng dướichân núi, mỗi ngày sau khi ăn xong cơm chiều, không có việc gì làm cũngđều xách ghế ngồi xa xa nhìn.Đấu võ, phấn khích! So với bọn mồm mép đầu đường, xem thích hơn tới mấy trăm lần!Từ sau khi Cung Viễn Hạ cùng Mạt Nhất đi, dân chúng Thánh Y sơn mất mát thật lâu, mỗi ngày đều ngóng trông bọn họ trở về.Ngàn mong vạn chờ, cuối cùng Mạt Nhấtcũng đã trở lại, nhưng mà Cung Viễn Hạ không trở lại, ai đánh cùng hắnđây? Không có người đánh cùng hắn, bọn họ xem sao được?Ai, thất vọng, thất vọng a!“Nhị công tử, Mạt Nhất đại hiệp cầu kiến.”Cửa phòng bị mở ra, Vu Thịnh Bạch nhìn hắn tỏ vẻ sớm biết, nói:“Giờ mới trở về”Mạt Nhất ôm quyền hành lễ:“Đại thiếu gia, môn chủ chúng ta tốt không?”“Tốt không, chính ngươi đến xem thì biết.” Vu Thịnh Bạch nhẹ nhàng cười, vỗ vỗ bờ vai của hắn nói:“Đi theo ta.”Mạt Nhất hơi hạ mắt, đi theo Vu ThịnhBạch, bên ngoài tuyết vẫn còn rơi, Vu Thịnh Bạch bung dù, đưa hắn đivòng vèo mấy vòng, rốt cục dừng lại bên ngoài một sơn động, nhìn MạtNhất nói:“Hắn ở bên trong.”Mạt Nhất ngẩng đầu, ánh mắt lóe sáng,hắn đi vào, chỉ thấy trong sơn động có tám hỏa lò, trên hỏa lò đang đunthuốc, trong sơn động còn nóng bức hơn so với tháng bảy mùa hè, Mạt Nhất đưa mắt nhìn, ở giữa sơn động, có một chiếc giường đá, mặt dưới giườngbị vét sạch, làm thành bếp lò, bên trong củi cháy rất vượng.Trên giường đá, một nam nhân đang nằm,hé ra dung nhan tuyệt thế, hắn nhẹ nhàng nhắm mắt lại, giống như là đang ngủ, hắn mặc hoa phục sắc đỏ thẫm, tóc dài như mực xõa xuống hợp cùng y phục màu đỏ, tản ra một vẻ xinh đẹp yếu ớt đến mức tận cùng.“Mạt Nhất tham kiến môn chủ!” Mạt Nhấtchỉ liếc nhìn một cái, không dám nhìn nhiều, hắn cung kính quỳ xuống,cúi đầu, trong ánh mắt có sự trung thành trước sau như một.Nhưng người trên giường đá không hề cóđộng tĩnh, không giống trước kia, không đợi hắn quỳ xuống, đã cười sangsảng kéo hắn đứng lên. Mạt Nhất lẳng lặng quỳ, y không nói, hắn sẽ không đứng lên.Vu Thịnh Bạch nhìn trên người giường, than nhẹ một tiếng:“Ngươi đứng lên đi, hắn còn đang ngủ.”Mạt Nhất siết chặt tay, có chút khẩn trương hỏi:“Môn chủ người…… Người thế nào?”“Không cần lo lắng, đã không nguy hiểm tới sinh mệnh.” Vu Thịnh Bạch nhẹ giọng an ủi.“Vậy võ công?”“Người còn sống, quan trọng hơn bất cứđiều gì.” Ngày đó đưa hắn về, gân mạch hắn đều tổn hại, võ công hoàntoàn mất hết, có thể cứu được tánh mạng, đã là rất may mắn. Cho dù nhưvậy, cơ thể hắn lại lạnh như băng, với thời tiết này, không để hắn ở nơi ấm nóng, hắn sẽ bị đông chết mất.“Không có khác biện pháp sao?” Mạt Nhất nhẹ giọng hỏi, thanh âm có một chút gấp gáp. Môn chủ hắn, ở trong mắthắn là nam nhân mạnh nhất, nhưng hiện tại, y cư nhiên mất đi võ công,Mạt Nhất bỗng nhiên cảm thấy khó chịu, rất khó chịu, loại cảm giác rầurĩ nặng nề này, khó chịu làm cho hắn gắt gao siết chặt tay, cắm sâu vàoda thịt.Vu Thịnh Bạch gật đầu nói:“Sẽ có, ta nhất định sẽ chữa khỏi cho hắn.”Đúng vậy, đệ đệ của hắn, thân nhân duynhất của hắn, hắn nhất định phải chữa khỏi cho y, mặc kệ mất bao nhiêuthời gian, bao nhiêu tiền tài, bao nhiêu sức lực!Vu Thịnh Bạch quay đầu nhìn Mạt Nhất nói:“Hắn còn phải một canh giờ nữa mới tỉnh, ngươi ở đây canh giữ đi.”Mạt Nhất gật đầu một cái, ánh mắt gắtgao nhìn chằm chằm người trên giường, y gầy, thực gầy, trở nên rất đẹp, ở trong mắt hắn, y vẫn rất đẹp, tựa như Ái Đức Ngự Thư tự mình nói vậy,anh tuấn tiêu sái, uy vũ bất phàm, thông minh vô địch, cường đại vôsong. Hắn tôn kính y, sùng bái y, cảm ơn y.Cho nên, cho dù y không có võ công, y không còn cường đại, hắn cũng là thuộc hạ của y, bóng dáng của y.Mạt Nhất hắn vĩnh viễn chỉ trung thành với một mình y!Vĩnh viễn ……Hắn thẳng lưng, canh ở cửa thạch động, giống như một pho tượng bảo vệ, thẳng tắp đứng, canh giữ cho vị thần của hắn ngủ!Vu Thịnh Bạch che dù, chậm rãi trở về,lúc này, một người hầu hoang mang khẩn trương chạy tới nói:“Nhị công tử, ngoài cửa có một tiểu cô nương muốn gặp người.”“Tiểu cô nương.” Vu Thịnh Bạch nhíu mày:“Là ai?”“Nàng nói nàng đến tìm đệ đệ ngài, nàng là đệ muội của ngài.”“Ách? Đệ muội?” Vu Thịnh Bạch có chútgiật mình, đi đến phòng khách, nhìn tiểu cô nương ngồi trong đại sảnh,nhìn qua chỉ khoảng mười hai tuổi, nàng mặc áo bông thuần màu trắng,khuôn mặt đáng yêu bị lạnh đến đỏ bừng, phía sau nàng có mười tám hộ vệ, mười tỳ nữ đi theo.Nàng vừa thấy Vu Thịnh Bạch đến, đứngdậy, nghênh đón, khi nàng bước đi, tay phải nàng phát ra thanh âm linhlinh dễ nghe, Vu Thịnh Bạch nhìn cổ tay nàng, có đeo một chiếc vòng vàng xinh đẹp, phía trên còn có hai chiếc chuông nhỏ trong suốt.Vu Thịnh Bạch nhìn nàng hỏi:“Tiểu muội muội, muội tìm ta?”Tiểu cô nương dùng sức gật gật đầu, sau đó lấy từ trong lòng ra một lọ thuốc, đưa cho hắn nói:“Muội là Lộ NhânY, muội nghe nói béo ca ca bị bệnh, vội đem thuốc tới cho béo ca ca.”Vu Thịnh Bạch nghi hoặc mở bình dược ra, vừa ngửi, kinh hỉ nhìn nàng.Lộ Nhân Y nghiêng đầu cười đáng yêu:“Ca ca, muội có thể đi gặp béo ca ca không?”“Đương nhiên có thể, tiểu tiên nữ.” Vu Thịnh Bạch có chút khẩn trương dắt tay nàng, đưa nàng đi tới phía sau núi.Hắn không ngờ, nhà họ Lộ đã biến mấthơn một trăm năm trước trên giang hồ, cư nhiên lại xuất hiện, mấy trămnăm trước, nhà họ Lộ cùng Vu gia đều là thần y danh tiếng vang dội, đềunói ‘Nam Lộ, Bắc Vu’, nhà họ Lộ giỏi dùng dược, Vu gia giỏi dùng châm,hơn một trăm năm trước, gia tộc này bỗng nhiên biến mất, y thuật dượcvật của bọn họ cũng đều biến mất theo.Vừa rồi thuốc mỡ Lộ Nhân Y đưa, là bảobối tốt nhất, nó có thể làm cho Ái Đức Ngự Thư khôi phục kinh mạch, chỉcần hắn xin sư phụ hạ châm, đả thông nội lực, võ công của y, ít nhất cóthể trở lại bốn thành!Khi hắn đi vào sơn động, Ái Đức Ngự Thư đã tỉnh, y ngồi trên giường cùng Mạt Nhất trò chuyện, Lộ Nhân Y vừanhìn thấy hắn, lập tức buông tay Vu Thịnh Bạch, lao qua ôm lấy hắngọi:“Béo ca ca!”“A, Tiểu Y Y!” Ái Đức Ngự Thư có chút giật mình:“Sao muội lại tới đây?”“Muội tới tìm ca ca để thành hôn a!”“Ách? Muội mới mười hai tuổi, sao có thể thành hôn?”“Muội mặc kệ, mặc kệ ~~~!” Lộ Nhân Y nhào vào trong lòng hắn dùng sức làm nũng.Ái Đức Ngự Thư vẻ mặt xấu hổ, Vu Thịnh Bạch cười nhìn bọn hắn, bỗng nhiên linh quang chợt lóe, cô gái này mười hai tuổi?Khoảng cách Tiểu Ưu mất trí nhớ cũng là mười hai năm…….Đôi khi hắn nghĩ, Tiểu Ưu sau khi mất trí nhớ là một người khácCó phải Tiểu Ưu trước khi mất trí nhớ đã chết?Có phải cô gái này chính là nàng đầu thai chuyển thế hay không?Hắn giương mắt, chăm chú nhìn Lộ Nhân Y, thật sự là càng nhìn càng thấy giống Tiểu Ưu trước đây….Vu Thịnh Bạch, lắc đầu, a…. Hắn đang loạn tưởng cái gì, trên đời này sao có chuyện đó chứ? Tiểu Ưu rõ ràng còn sống đó thôi.Ban đêm, Vu Thịnh Bạch trở lại phòng,thê tử của hắn ôn nhu tiến lại, phủi đi những bông tuyết trên ngườihắn, hắn kéo tay nàng, ôn nhu nắm trong tay.Xuân Tình nhìn hắn ôn nhu cười nói:“Tiểu sư muội gởi thư.”“Ồ? Ta xem xem.” Vu Thịnh Bạch đi đến bên bàn, cầm thư đọc lên.Nhị sư huynh:“Huynh gần đây thế nào? Muội bảo MạtNhất đem Quỷ môn Băng phách nhà huynh về trả, vui vẻ đi? Lần sau đừng có nói muội lập gia đình rồi là chỉ hướng về Cung gia, không hướng vềhuynh ! Sư muội ta, đối với huynh là tốt nhất đấy!”Vu Thịnh Bạch nhìn đến chỗ này, nhịn không được mỉm cười, cái gì mà tốt nhất, nàng nói dối mà không đỏ mặt.“Sư huynh a, nói cho huynh biết mộtchuyện, muội mang thai nha! Đã ba tháng, thật là, muội thật không muốnmang thai sớm như vậy a, muội còn muốn cùng tướng công hưởng thụ thếgiới hai người cơ! Nhưng mà, bà bà cùng tướng công đều cao hứng muốnchết, mỗi ngày đều cung phụng muội như Bồ Tát a, muội nói thế nào, chính là như thế, biết không, hiện tại ở Cung gia muội là lớn nhất nga! Muộilớn nhất, lớn nhất nga! Ha ha ha, nhưng mà mỗi ngày muội đều phải ănthực nhiều thuốc bổ, đã béo tới mức không thể coi được nữa rồi! Viễn Hạtên bại hoại đó, mỗi ngày đều gọi muội là bánh bao! Sư huynh, huynh giúp muội đi hỏi đại tẩu một chút, sao lúc tẩu ấy mang thai lại không bịbéo? Sinh xong sao lại khôi phục tốt như vậy? Hỏi xem tẩu ấy ăn cái gì,bảo đại sư huynh cũng gửi cho muội một ít!”Vu Thịnh Bạch lắc đầu, đứa nhỏ này,loại đề tài này, một người nam nhân như hắn sao có thể hỏi đại tẩu,chính nàng sao lại không đi hỏi a?“Sư huynh, đệ đệ huynh có khỏe không?Huynh hãy chiếu cố hắn cho tốt, muội thiếu hắn, cả đời này cũng khôngtrả được, sư huynh, huynh nói với Ái Đức Ngự Thư, nếu hắn nguyện ý chờ,muội nhất định sẽ sinh một nữ nhi vì hắn, gả cho hắn làm vợ!”Vu Thịnh Bạch cười nhạo, nha đầu kia,nói bậy bạ gì đó, chờ nữ nhi nàng trưởng thành, đệ đệ nhà hắn cũng đãhơn bốn mươi, cho dù bọn họ đều nguyện ý, thì nữ nhi của nàng cũng không nguyện ý!“Nhị sư huynh, muội không nói nữa, chờ khi muội sinh hạ đứa nhỏ, huynh nhất định phải tới uống rượu nga!Tiểu sư muội yêu của huynh: Ưu”Vu Thịnh Bạch buông thư, cười nói:“ Tiểu nha đầu kia mang thai.”“Oa! Thật tốt.” Xuân Tình tẩu cười khẽ:“Muội ấy hẳn là thực hạnh phúc.”“Đúng vậy.” Vu Thịnh Bạch cười:“Nhất định thực hạnh phúc.”Bảy tháng sau, Cung gia nam uyển, hai tiếng khóc to rõ phá vỡ yên tĩnh.Một bà mụ chạy đến, hưng phấn nhìn đámngười Cung phu nhân, Cung Viễn Tu, Cung Viễn Hạ đứng ngoài phòng chúcmừng nói:“Chúc mừng công chúa, chúc mừng đại thiếu gia, là hai vị côngtử! Đại thiếu nãi nãi sinh hai vị thiếu gia a, sinh song bào thai a!!”Cung Viễn Tu không nghe hết lời, liền vọt vào phòng.“A a! Thật sự, thật sự! Thật tốt quá!”Tương Vân công chúa Cung phu nhân, kích động hai mắt đỏ lên:“Hai đứa, ta có hai tôn tử, mau, mau đỡ bản cung vào xem.”Trong phòng sinh, Cung Viễn Tu vẻ mặtđau lòng nắm tay Vu Thịnh Ưu, trong mắt có quý trọng, có lo lắng, cónồng đậm tình yêu, hắn nhìn hai hài tử cha mẹ mình ôm trên tay, ánh mắtcó chút hồng, hắn vươn tay, nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên mặt nàng.Vu Thịnh Ưu nhìn hắn cười:“Thế nào, ta lợi hại đi! Một lần sinh hai đứa! Ha ha.”“Lợi hại, lợi hại, nương tử nhà chúng ta lợi hại nhất.” Cung Viễn Tu thanh âm có chút nghẹn ngào.“Nương, cho con ôm một đứa, cũng chocon ôm một đứa đi.” Cung Viễn Hạ đứng ở bên cạnh cha mẹ, sốt ruột vươntay:“Cha, người ôm cũng đã lâu, cho con ôm một cái, cho con ôm một cái.”“Ngươi ôm cái gì mà ôm, ca ngươi, tẩungươi còn chưa được ôm đâu.” Cung phu nhân vui vẻ liếc mắt trừng hắn một cái, ôm tôn tử không buông tay, tôn tử của bà a, bà mong muốn nhiều năm như vậy, rốt cục đã thành, một ngày liền có hai đứa! Ha ha a, bà thậtsự là rất hạnh phúc :“Xem, tôn tử nhà chúng ta, thật đáng yêu a, thậtxinh đẹp a!”“Đúng vậy, đúng vậy! Ha ha ha.” Ngay cả Cung bảo chủ, hôm nay cũng vui vẻ cười ra tiếng.“Đúng vậy, cháu của ta, đương nhiênxinh đẹp a!” Cung Viễn Hạ không được ôm đứa nhỏ, chỉ có thể đứng nhìn,tuy rằng đứa nhỏ mới sinh ra không nhìn ra xinh đẹp hay khó coi, nhưngmà hắn cảm thấy, chúng thật xinh đẹp.Vu Thịnh Ưu cùng Cung Viễn Tu nhìn mọi người bên giường hạnh phúc, cũng hạnh phúc nở nụ cười. Ha ha.Giang Nam, Vũ thành.Một nam tử áo trắng nhàn nhã nằm trênmột con thuyền nhỏ, nhìn trời xanh xinh đẹp, con thuyền theo dòng nướcchậm rãi trôi đi, khóe môi hắn mang theo vẻ tươi cười ôn nhu mê người.Một con bồ câu trắng lượn vòng phíatrên hắn, rồi hạ xuống dừng trên tay hắn, nam tử rút phong thư dưới chân con bồ câu xuống, nhìn hàng chữ trên tờ giấy trắng, ánh mắt sáng ngời,nụ cười trên gương mặt tuấn mỹ càng thêm xinh đẹp.“A, ta có hai đứa cháu. Ha ha”Nam tử nhắm mắt lại, nhẹ nhàng cười, một lát sau, hắn nhẹ giọng nói:“Là lúc nên trở về rồi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.