“Viễn Hàm, coi như xong, ngươi để MạtNhất đi đi.” Vu Thịnh Ưu nhìn Cung Viễn Hàm, ánh mắt khẩn thiết mangtheo thỉnh cầu, nàng ôn tồn nói:“Ngươi nên thu thập cũng đã thu thập,nên giáo dục cũng đã giáo dục, cho dù là lấy uy cũng đủ rồi. Coi nhưxong, coi như xong.”Mạt Nhất, bắt đầu từ nghiệt duyên giữanàng và Bàn Tử, nếu có khả năng, nàng hy vọng hắn cũng sẽ trở thành dấuchấm dứt nghiệt duyên giữa bọn họ. Bàn Tử, vừa nghĩ tới cái tên này,nàng liền vô cùng đau lòng, nàng thiếu hắn nhiều như vậy, nếu có thể cứu Mạt Nhất, có tính là trả cho hắn chút ân tình không?“Nhị ca!” Cung Viễn Hạ cầu xin nhìn Cung Viễn Hàm.“Nếu hôm nay ta nhất định phải giết hắn thì sao?” Cung Viễn Hàm cười yếu ớt hỏi, ánh mắt có chút lạnh như băng.“Ngươi nếu thực muốn giết hắn, chúng ta cũng không ngăn được.” Vu Thịnh Ưu đỏ mắt, cả giận nói:“Nhưng ngươikhông sợ ta cùng Viễn Hạ sẽ chán ghét ngươi sao! Chán ghét ngươi, chánghét ngươi, chán ghét ngươi cả đời!”Cung Viễn Hàm mắt cũng chưa chớp:“Phải, không sợ.”Vu Thịnh Ưu quay đầu, lệ rơi đầy mặt, vì sao hắn tiếp lời mau như vậy a! Rất đả thương lòng tự tôn của người khác !“Nhị ca!” Cung Viễn Hạ cũng bi thương, đau lòng kịch liệt kêu hắn.Cung Viễn Hàm ha ha cười, nghịch ngợmnháy mắt:“Lừa các ngươi thôi! Ta sao có thể vì một người ngoài, để chođệ đệ đáng yêu nhà ta cùng tẩu tử oán hận ta cả đời chứ, không đáng,không đáng nga.”“Viễn Hàm……” Vu Thịnh Ưu hai mắt lóe nước mắt, cảm động nhìn hắn! Nàng đã sớm biết Viễn Hàm đau nàng!“Nhị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-noi-xuyen-qua-hao/1632285/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.