Ban đêm, Vu Thịnh Ưu chạy nhanh ra khỏi hội đèn lồng, trong tay nàng gắt gao nắm một cái mặt nạ, tóc dài baytrong đêm, nàng chạy thật vội, bỗng nhiên, nàng lảo đảo một cái, thẳngtắp ngã về phía trước, phía sau, một bàn tay vươn ra nắm chặt lấy cánhtay nàng, kéo nàng đứng lại.“Ngươi chạy cái gì?” Cung Viễn Hàm nhíu mày hỏi.“Ách…” Vu Thịnh Ưu thở phì phò, đúngvậy, nàng chạy cái gì? Chỉ là trong nháy mắt vừa rồi, nàng dường như sợhãi điều gì, đột nhiên muốn tránh khỏi hắn, nhưng hiện tại ngẫm lại,chính mình cũng không biết mình vừa sợ hãi cái gì.Quay đầu, vô tội nhìn hắn ngây ngô cười:“Ha ha, ta cũng không biết ta chạy cái gì. Ha ha ha ha.”Cung Viễn Hàm nhìn nàng ngây ngô cười, cười nhạo:“Cả ngày ngây ngốc .”“Ai, ngươi cười .” Vu Thịnh Ưu có chút kinh hỉ nhìn hắn cười.Cung Viễn Hàm chọn mi nói:“Ta cười không phải thực bình thường sao?”“Ta là nói đã lâu rồi ngươi không cườivới ta như vậy, ngươi mỗi lần đều là ngoài cười nhưng trong không cười . Giống như này!” Vu Thịnh Ưu học bộ dáng Cung Viễn Hàm bình thường tươicười nhìn nàng tao nhã có lễ, lại có chút xa cách.Cung Viễn Hàm khinh thường liếc mắt nhìn nàng một cái:“Ta cười rộ lên xấu như vậy sao?”“So với ta cũng không tốt hơn” VuThịnh Ưu có chút hưng phấn, thật lâu chưa từng nói chuyện thoải mái tựnhiên như vậy cùng hắn , có lẽ là ánh trăng thật đẹp, có lẽ là ao senbên ngoài phố đèn lồng cảnh sắc thật đẹp, tối nay, ngay cả Cung Viễn Hàm cũng trở nên tốt đẹp như trước đây .“Cái kia…
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-noi-xuyen-qua-hao/1632272/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.